Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Bình Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (FULL) - Chương 162 "Đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước!"
You are reading Bình Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (FULL) Chương 162 "Đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước!" at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Bình Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (FULL) next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Bình Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm (FULL)
- Chương 162 "Đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước!"
Thẩm Tử Hiên khinh thường cắt ngang, nhưng vẫn đi Từ Tuệ Linh và Thẩm Tĩnh Nghi rời khỏi phòng.
Lục Vân đi đến cửa và đứng một lúc, xác nhận rằng họ đã xuống lầu cả thì hắn mới quay lại và đóng cửa.
Khi đến bên giường, Lục Vân bắn ra một luồng ánh sáng. màu xanh quét một vòng xung quanh phòng sau đó cuối cùng ánh sáng đó đáp xuống người Thẩm Kim Hoa.
Khi cơ thể được quét dưới con mắt huyền pháp, Lục Vân thấy rằng giữa lông mày của Thẩm Kim Hoa có tà khí, nó còn đậm hơn so với trước kia, phỏng chừng chỉ cần thêm vài tiếng nữa thôi là ông ta phải trút hơi thở cuối cùng rồi.
"Gặp được tôi coi như ông còn có phước đấy!”
Lục Vân lấy một tờ giấy màu vàng từ trong túi ra, đây chính là giấy hẳn đã mua được ở cửa hàng sau khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Tĩnh Nghi.
Ngay sau đó, hẳn dán tờ giấy màu vàng lên hàng lên lông mày của Thẩm Kim Hoa.
Đầu ngón tay của Lục Vân khế chuyển động, thoáng chốc đã thấy một đạo phù ngưng tụ hiện ra trong không trung và hòa vào lá bùa.
Ngay sau đó hản nghe thấy tiếng thở hổn hển, lá bùa cũng theo đó biến mất trong nháy mắt, cùng lúc đó ngay mũi xuất hiện một mùi hôi khét khét và vô cùng khó chịu tỏa ra.
Lục Vân nhìn một cách chuyên tâm mà ghim vào huyệt đạo trên đầu của Thẩm Kim Hoa vài nhát kim.
Mười lăm phút sau, Thẩm Kim Hoa mở mắt ra, giọng nói vẫn còn có chút yếu ớt nói:
"Lục thần y..”
"Đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước!"
Lục Vân ngắt lời ông ta nói: "Ông không phải bị bệnh gì quá lớn, mà là do sát khí từ tà linh. Có người cố ý dùng tà
thuật làm hại ông, và cái thứ tà vật đó đang được giấu trong gối của ông đấy."
Nghe thấy điều này, mặt mày Thẩm Kim Hoa sợ hãi tái nhợt, ngay sau đó ông ta vội vàng chống cơ thể của mình ngồi dậy để kéo chiếc gối ra, xé chiếc gối bông ra và tìm thấy một miếng ngọc màu đỏ máu.
Miếng huyết ngọc đó chỉ to bằng lòng bàn tay, lại được giấu trong gối bông rất kỹ nên hoàn toàn không cảm nhận được nó.
Thẩm Kim Hoa vẻ mặt u ám nói:
“Chả trách lúc trước Lục thần y đã nói với tôi là nên để ý. đến những người xung quanh mình, hóa ra có người thật sự muốn giết tôi, nhưng người đó là ai chứ?”
Người duy nhất có thể chạm vào gối của ông ta là bảo mẫu ở nhà và một vài người thân thiết trong nhà thôi.
Lục Vân mỉm cười và nói: “Không khó để tìm ra người đó. là ai, chỉ cần ông Thẩm chịu hợp tác với tôi để diễn một vở kịch là đủ rồi.”
“Vậy đành làm phiền Lục thần y rồi.”
Thẩm Kim Hoa vô cùng cảm kích và biết ơn.