Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL) - Chương 13: Nên hành động
You are reading Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL) Chương 13: Nên hành động at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL) next time when you come visit our manga website
"Nếu mũi tôi không sai thì có thi thể được chôn dưới ba gốc cây này, hơn nữa đã thối rữa từ lâu, cái mùi này, các người không ngửi thấy sao?"
Trần Thiết chỉ vào mấy cái cây xung quanh, nói với Ninh Thiết Nam và đám cảnh sát.
Nhưng mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng chấn động, thi thể chôn dưới gốc cây, ai mà ngửi thấy chứ, cho dù là chó cảnh sát cũng không chắc sẽ phát hiện ra.
Người này thật sự dựa vào mũi để tìm thi thể sao, có chút không đáng tin, nhưng hiện tại quả thực đã tìm được một thi thể, mọi người cũng không ai nghỉ ngờ lời hẳn nói.
"Đào, đào cho tôi, có hay không rồi sẽ rõ." Ninh Thiết Nam không chút do dự, vẫy tay ra lệnh đào.
Sau đó cô ấy lấy điện thoại ra, báo cáo sự việc với cục cảnh sát, đồng thời gọi tiếp việc, nếu trong vườn này thực sự còn chôn thi thể khác, vậy nhất định là một vụ án lớn.
Trong vườn, mấy cảnh sát cầm xẻng cố gắng đào, tìm được thi thể đầu tiên, thi thể này là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, không mặc quần áo, người đầy máu, hơn nữa còn chưa phân hủy, vừa nhìn là biết mơ bị giết không lâu.
"Lý Cương, tên súc sinh này, cô gái này có thù gì với anh mà anh lại giết cô ấy chứ?"
Ninh Thiết Nam gọi điện thoại xong, nhìn thấy thi thể cô gái không một mảnh vải bị chôn ở đây, hai mắt đỏ hoe, đi tới đá Lý Cường ngã xuống đất.
Lý Cường hơi run rẩy, rõ ràng đang sợ hãi, đã tìm thấy thi thể, cũng có nghĩa là số phận của hản ta đã được định đoạt, không thể thoát khỏi cái chết.
Nhưng mà trên gương mặt sợ hãi cũng ẩn giấu một tia tàn khốc, nếu đã phạm tội thì hẳn ta đương nhiên cũng sẽ không cam tâm chờ chết, trong lòng đang tìm cơ hội chạy. trốn.
Không ai muốn chết cả, chỉ cần có một cơ hội sống sót, hắn ta cũng đều sẽ cố gắng giành lấy.
Ninh Thiết Nam đạp Lý Cường một cái đã bớt giận hơn, nhìn Trần Thiết, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Anh vẫn chưa nói tôi biết tên anh đó, nơi này có chôn thi thể, thật sự là do anh đoán ra sao?”
Trần Thiết gật đầu nói: "Đoán ra thì lạ lầm sao, tôi không chỉ có thể ngửi thấy nơi này có thi thể, còn có thể ngửi thấy hôm qua cô không tắm, vì trên người cô còn lưu lại mùi xà phòng đêm qua, hơn nữa, hôm qua chắc là cô đã uống nước đậu đỏ, lúc nói chuyện có chút mùi ngọt, nếu tôi đoán không sai, hai ngày nay chắc là cô đang có kinh nguyệt, ha ha, không biết bây giờ đã khỏe chưa?"
"Anh…" Ninh Thiết Nam há hốc mồm, mặt ửng đỏ, bị vạch trần chuyện riêng tư của con gái như vậy, dù là cô ấy cũng khó tránh cảm thấy xấu hổ.
Tuy nhiên, trong lòng cô ấy càng kinh ngạc, bởi vì câu nói nào của Trần Thiết cũng đều đúng, quả thật nắm rõ tình hình của cô ấy trong lòng bàn tay.
Mấy cảnh sát khác ở bên cạnh cũng sửng sốt, trợn mắt há mồm một lúc lâu, họ không ngốc, vừa rồi nhìn phản ứng của đội trưởng, biết Trần Thiết nói đều đúng, nhưng chuyện này cũng quá thần kỳ rồi, người này không phải là vua chó chuyển thế đó chứ, mũi thính như vậy, đến cả việc người ta tắm chưa hay có uống nước đậu đỏ không cũng ngửi ra được.
Ninh Thiết Nam có cảm giác như đang năm mơ, không những thật sự tìm ra được thi thể, mà còn tiện miệng nói ra tình trạng của cô ấy, thậm chí còn có thể suy luận ra cô ấy đang đến kỳ kinh nguyệt, quả thật khiến người ta rợn tóc gáy.
Như vậy, Trần Thiết có thể ngửi ra được ở đây có chôn thi thể cũng không kỳ lạ nữa.
Nhưng mà, có cần phải nói ra chuyện cô ấy đang tới kỳ kinh nguyệt trước mặt mọi người vậy không, cô ấy không cần mặt mũi nữa sao?
Nghĩ tới đây, Ninh Thiết Nam không nhịn được hung hăng trừng mắt liếc Trần Thiết một cái rồi mới nói thêm: "Mặc dù anh giúp chúng tôi tìm được thi thể, có công lớn nhất, nhưng lát nữa anh phải theo chúng tôi về lấy lời khai, nên anh đừng đi đâu cả, ở đây đợi đi, xong việc tôi sẽ xin cho anh một phần tiền thưởng."
Trâ Thiết lắc đầu nói: "Bỏ đi, tôi bận lắm, không có thời gian ở đây với mấy người, không còn gì nữa thì tôi đi trước. đây, vậy nhé."
Hiện giờ, chuyện Trần Thiết muốn làm nhất là về gặp Trần Linh và bà Dương để làm rõ xem rốt cuộc Trần Linh có phải em gái hắn hay không, cũng không rảnh ở lại cùng cảnh sát đào thi thể, chuyện nên làm hăn đều đã làm rồi.
Nói xong, hắn phất phất tay xoay người định rời đi, Ninh Thiết Nam sốt ruột, thật ra cô ấy còn định xong việc sẽ thỉnh giáo Trần Thiết một chút xem vì sao mũi hắn lại thính như vậy, sao có thể dễ dàng để hẳn rời đi, đi tới muốn giữ hẳn lại.
Nhưng cô ấy quá sơ ý, lúc đi ngang qua Lý Cường vẫn còn đang nằm trên đất run rẩy, hai mắt hẳn ta hiện lên vẻ hung ác, đột nhiên nhảy lên, cầm dao găm trong tay, nhanh chóng bắt được Ninh Thiết Nam, dao găm kề sát vào cổ cô ấy.
Chỉ cần đè nhẹ một cái là có thể cắt được cổ cô ấy.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Ninh Thiết Nam căn bản không kịp phản ứng, sau khi thất thần một giây cô ấy mới thầm mắng trong lòng, chết tiệt, sơ ý rồi.
"Buông ra, buông đội trưởng ra ngay, nếu không chúng tôi nổ súng." Mấy cảnh sát còn lại bối rối, theo bản năng rút sút ra, chỉ vào Lý Cường hét lên.
"Nào, bắn đi, có bản lĩnh thì bản đi, tao mà chết, ha ha, đội trưởng Ninh của bọn mày cũng đừng hòng sống." Vẻ mặt Lý Cường dữ tợn, điên cuồng hét lên, chuyện tới mức này, hắn †a đang liều mạng rồi, sao có thể sợ mấy lời uy hiếp của cảnh sát chứ.
Hắn ta đã bắt được Ninh Thiết Nam làm con tin, càng có thêm hy vọng chạy trốn, kề chặt dao vào cổ Ninh Thiết Nam, đã cắt ra một vệt máu trên cổ cô ấy.
"Không muốn cô ta chết thì ném hết súng xuống đất rồi lùi về sau cho tao, nếu không tao sẽ giết ả đàn bà chết tiệt này." Lý Cường hai mắt đỏ bừng quát lớn, có Ninh Thiết Nam, hắn ta không sợ mấy tên cảnh sát này nữa.
"Đừng lo cho tôi, muốn giết cứ giết, hôm nay anh thoát được đâu." Ninh Thiết Nam trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng nghĩ đến nếu vì mình mà để tên tội phạm giết người Lý Cường này chạy thoát thì không thể được, liền mở miệng nói.
"Ha ha, Ninh Thiết Nam, cảnh sát Ninh, không ngờ có ngày cô lại rơi vào tay tôi, thật muốn cắt đứt cổ cô, cảnh tượng máu bản ra tung tóe thật sự rất đẹp đó, nhưng mà hiện giờ cô chưa thể chết được, tôi còn phải dựa vào cô để sống." Lý Cường trầm giọng nói, dẫn Ninh Thiết Nam đi về phía cửa biệt thự.
"Bọn mày tốt nhất đừng qua đây, nếu không tao sẽ giết cô ta." Thấy cảnh sát đang theo sát mình từng bước một, Lý Cường lập tức rống lên.
Hiệu quả không tệ, cảnh sát lập tức dừng lại, rất sợ Lý Cường phát điên lên sẽ làm chuyện bất lợi với Ninh Thiết Nam.
"Cả mày nữa, người anh em, chuyện hôm nay tao sẽ nhớ kỹ, nếu tao không chết thì đợi tao báo thù đi, rồi mày sẽ phải hối hận vì đã đắc tội tao." Lý Cường nhìn Trần Thiết nói, giọng điệu điên cuồng sát ý.
Nếu không phải vì Trần Thiết, căn bản không ai có thể phát hiện hẳn ta chôn thi thể, hắn ta rơi vào tình cảnh này đều là do Trần Thiết, một khi có thể trốn thoát, hắn ta đương nhiên sẽ cho Trần Thiết nếm thử mùi vị hối hận vì đã đắc tội mình.
Trần Thiết bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không thèm để ý đến Lý Cường, ngược lại nhìn Ninh Thiết Nam, khinh thường nói: "Cảnh sát Ninh, không phải tôi nói cô, cô đúng là thành sự thì ít bại sự có thừa mà, cô là cảnh sát đó, vậy mà lại để tội phạm bắt làm con tin, làm việc bất cẩn như vậy, sao trở thành cảnh sát được vậy?"
"Anh…" Ninh Thiết Nam cảm thấy lòng như lửa đốt, đáng. ghét, tên này có còn là người không, cô ấy bị bắt làm còn tin, hắn lại có thể đứng đó mỉa mai.
Cô ấy tức giận, không ngờ Lý Cường còn tức giận hơn cô ấy vạn phần, hai mắt bốc hỏa, hắn ta đang nói chuyện với Trần Thiết đó, nhưng Trần Thiết chết tiệt căn bản không để ý đến hắn, đây là khinh thường hẳn sao.
"Tên khốn kiếp này, mau quỳ xuống cho tao, quỳ xuống trước mặt tao, nếu không tao sẽ giết nó." Lý Cường quát, Trần Thiết dám không để ý đến hẳn ta, khiến hẳn ta thật sự nổi giận.
"Giết đi, thích thì giết đi…' Trần Thiết đảo mắt nói: "Nhưng mà, ở trước mặt tôi, anh thật sự nghĩ anh có thể giết người sao?"
Ninh Thiết Nam tức đến mức đầu bốc khói, trừng mắt nhìn Trần Thiết, người bị giết không phải là anh thì anh dám mở miệng bảo hẳn ta giết tôi sao, kiếp trước tôi đắc tội gì anh à.
Lý Cường nhìn Trần Thiết, cũng có chút sững sờ, chết tiệt, tên này sao lại không phản ứng như người bình thường vậy, hẳn ta nào dám giết Ninh Thiết Nam, giết Ninh Thiết Nam rồi hắn ta cũng chẳng còn đường sống.