Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Chiến Thần Trở Về - Chapter 34
You are reading Chiến Thần Trở Về Chapter 34 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Chiến Thần Trở Về next time when you come visit our manga website
” Được rồi , hôm nay tạm tha cho các người , sau này bảo người của ông bớt lộng hành lại không thì cái mạng già của ông không giữ nổi đâu “
Bảo Sơn đứng lên đi ra cửa , anh chỉ dừng lại ngoảnh nhẹ nói và liếc Chu Văn Khánh. Chu Văn Khánh nhìn thấy ánh mắt này thì thân thể run lên , nhẹ nhàng đáp lại .
– ” Vâng , ngài đi thong thả ạ “
Sau khi Bảo Sơn bước ra khỏi phòng KTV , Chu Văn Khánh ngồi thụp xuống ghế , trên trán ông rịn ra 1 tầng mồ hôi lạnh vì người vừa đứng trước mặt ông không phải là người mà ông có thể tùy tiện đụng vào được , thoát 1 kiếp này cái mạng nhỏ của ông cũng chưa tới số . Bảo Sơn ra về thì lên xe của Vương Quyền, trên đường đi anh và Vương Quyền trao đổi 1 số vấn đề về công việc sau đó anh hỏi .
– ” Dạo này bên phía Cao Lãnh có hành động gì không ? “
– ” Thưa anh , chưa có ạ , chắc là tên đó vẫn đanh còn tính toán , không biết anh có ý tưởng gì không ạ ” Vương Quyền đáp
– ” Cứ bình tĩnh , với lại tàm thời tôi muốn dành thời gian cho Mĩ Duyên, sắp tới cũng hơi bận , cậu cứ làm việc của mình đi .” Bảo Sơn nhàn nhạt nói .
– ” Em hiểu rồi “
– ” Được rồi , đưa tôi đến Bệnh viện thăm người “
Một lúc sau Bảo Sơn đã đến cổng của 1 bệnh viện đa khoa. Anh định đi tìm phòng của 3 anh em Nhất Đỉnh thì chợt nhận ra là mình không có số phòng và dãy nhà , anh rút điện thoại trong túi ra sau đó gọi 1 cuộc điện thoại cho Mĩ Duyên hỏi địa chỉ . Sau khi biết được địa chỉ ở đâu , anh liền cất bước đi vào . Lúc sau anh đã đứng trước cửa 1 phòng bệnh , anh gõ cửa 3 tiếng .
– Cốc …. cốc …. cốc .
1giọng nữ nhẹ nhàng vang lên .
– ” Anh vào đi cửa không có khóa .”
Bước vào trong phòng anh thấy có 1 người phụ nữ dáng người thướt tha đang ngồi gọt hoa quả , đối diện với cô ấy là 3 chiếc giường đang có 3 bệnh nhân nằm đó .Bảo Sơn lên tiếng hỏi .
– ” Mĩ Duyên , bác sĩ bảo thế nào ? Họ không bị làm sao chứ !”
Người phụ nữ đang ngồi gọt hoa quả kia chính là vợ anh , là Mĩ Duyên . Cô chỉ ngước mắt lên sau đó nhẹ nhàng trả lời .
– ” Bác sĩ bảo họ không có sao, tĩnh dưỡng vài ngày là tốt rồi , chỉ có Tam Đỉnh là nặng hơn đôi chút do bị gãy 2 cái xương sườn . “
– ” Anh biết rồi “
3 anh em chữ Đỉnh đang nghỉ ngơi thì thấy có tiếng người nói chuyện liền tỉnh lại , thấy người tới là ông chủ các anh thì sững sờ sau đó trên khuôn mặt đầy sự bất đắc dĩ . Sau 1 hồi không có ai lên tiếng thì Nhất Đỉnh nhìn Bảo Sơn và nói .
– ” Hôm nay bảo vệ không tốt , đã làm hư hại đến tài sản của nhà hàng , cũng là do chúng tôi không chịu tập luyện chăm chỉ , anh thứ lỗi , tôi hứa là sẽ cố gắng không để xảy ra lần nữa đâu .”
Bảo Sơn cũng không nói gì , anh chỉ cười cười . Một lúc sau anh mới lên tiếng .
– ” Các anh mặc dù trong giới người thường thì đúng là một cao thủ , nhưng nếu muốn bảo vệ cho Kim Hoàng Cung, bảo vệ cho bà chủ Mĩ Duyên của các anh thì thực lực của các anh phải cao lên , sau này có gì không hiểu thì hỏi tôi . Với thực lực hiện tại của các anh tôi không yên tâm giao vợ và khách sạn cho các anh bảo vệ đâu , nhưng người muốn giết tôi còn mạnh hơn các anh nhiều ” .
Nhất Đỉnh nghe thấy lời này thì trầm mặc không nói . Một lúc sau đột nhiên anh ta lên tiếng .
– ” Tôi hiểu rồi , chúng tôi sẽ cố gắng để xứng đang với sự kì vọng của anh “
– ” Được rồi , Mĩ Duyên chúng ta về nhà thôi , còn phải qua đón con nữa đấy ! “
– ” Em biết rồi ” Mĩ Duyên trả lời
– ” Còn mấy cậu an tâm tĩnh dưỡng khoảng thời gian này đi , khi nào xuất viện rồi tính tiếp ” Bảo Sơn nói chuyện với Nhất Đỉnh.
Sau khi từ bệnh viện ra ngoài , Bảo Sơn và Mĩ Duyên lên xe đón bé Tiểu Tiên tan học . Trên đường đi , Bảo Sơn và Mĩ Duyên có chuyện trò với nhau . Mĩ Duyên lên tiếng .
– ” Nãy giờ anh đi đâu mà nãy mới qua bệnh viện vậy . “
– ” À , anh đi giải quyết chút việc vặt với tụi côn đồ kia á mà , không có gì to tát đâu , xong cả rồi . Từ nay không còn ai dám đến đó gây sự đâu . “. Bảo Sơn chỉ đáp cho có lệ .
– ” Em cảm giác anh đang giấu diếm em rất nhiều bí mật , tốt nhất là anh nên kiếm lúc mà nói , em mà điều tra được thì anh liệu . “
– ” Thế em có muốn nghe cái đầu tiên không ? “
Mĩ Duyên nghe vậy thì ngạc nhiên , đi cùng với đó là sự tò mò . Cô ấy hỏi .
– ” Có thể sao ? “
– ” Tại sao lại không nhỉ .” Bảo Sơn cười
– ” Vậy anh nói em nghe thử xem ” Mĩ Duyên hào hứng .
– ” Bí mật đầu tiên là . Anh yêu em ” Bảo Sơn mặt không đổi sắc nói .
Nghe thấy câu này thì Mĩ Duyên đứng hình . Đầu cô vang lên 1 tiếng nổ ầm , cô không ngờ là Bảo Sơn lại có thể nói như thế . Gương mặt cô ửng đỏ hết cả lên . Cô đấm lên người anh sau đó ôm mặt nói .
– ” Anh đi chết đi ”
Nhìn thấy biểu cảm và nghe câu nói của Mĩ Duyên , Bảo Sơn cười lớn . Sau đó 2 người còn đùa cợt nhau rất vui vẻ cho đến khi đến trường của bé Tiểu Tiên . Lúc này đã là 5giờ 30 phút chiều , đã quá giờ đón học sinh , ở nơi đợi người lớn đến đón có 1 thân hình bé bỏng đang ngồi trên một dãy ghế chờ , cô bé ấy ngồi ngân nga 1 bài hát mà mới được học chiều nay , đôi chân ngắn đu đưa . Lúc đó có một giọng nói trầm ấm vang lên , kèm theo đó là tiếng giày da và giày cao gót lộc cộc bước tới .
– ” Tiểu Tiên , về thôi , bố mẹ đến đón cục cưng về nhà nè . ”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này , Tiểu Tiên quay ngoắt đầu lại . Trên môi cô bé nở 1 nụ cười sán lạn , nhảy xuống khỏi ghế đôi chạy đến . Bảo Sơn và Mĩ Duyên đồng thời hạ người xuống và giơ 2 tay ra như là để chuẩn bị bế Tiểu Tiên lên . Sau đó Tiểu Tiên chạy đến và xà vào lòng của Bảo Sơn , cô bé cười tít mắt nhưng sau đó lại ra vẻ hờn dỗi .
– ” Hôm nay bố mẹ hết thương con rồi hay sao mà đến đón con muộn thế , con bắt đền ”
Bảo Sơn nghe vậy thì vội vã giải thích , đương nhiên là giấu con bé chuyện có người đến gây sự . Sau đó còn hứa là sẽ mua cho bé một gói bánh mà Tiểu Tiên rất thích thay cho lời xin lỗi . Nghe vậy thì Tiểu Tiên lại vui vẻ trở lại . Nhưng lúc này , Mĩ Duyên vẫn sững sờ đứng đó nhìn 2 bố con , trong lòng cô ấm ức , sau khi lấy lại tinh thần cô liền hỏi .
– ” Anh cho con bé cái gì mà mới sống chung không lâu nhưng con bé lại thích anh hơn em vậy ? Em nuôi nó 4 năm rồi còn không bằng anh chỉ mới nuôi nó vài tháng . Tiểu Tiên, con thiên vị cho bố của con lắm đấy nhé . “
– ” Haha , anh có biết gì đâu , em ghen tị à ” Bảo Sơn cười cười
Nghe thấy câu đó thì Mĩ Duyên lại đỏ mặt . Cô tiến lên bày ra một nụ cười chứa đầy sát khi. sau đó cô lấy tay véo vào hông của Bảo Sơn . Bảo Sơn cố nén nỗi đau và cười cười lại . Nhưng nụ cười của anh chứa đầy sự đau khổ , anh cười khổ . :v
– ” Mẹ đừng nói thế , tại con thích ngồi trên tay của ba hơn thôi , vừa an toàn vừa cứng cáp thích lắm , giờ con cũng lớn rồi mẹ chỉ ôm được thôi , có bế Tiên được như papa đâu . ” Tiểu Tiên thành thật nói .
Nghe vậy thì Mĩ Duyên cũng không còn gì để nói . Cô cạn lời hoàn toàn . Bầu không khí trở nên có phần bức bối . Lúc này Bảo Sơn mới lên tiếng phá vỡ sự bức bối ngại ngùng này .
– ” Thôi đi về , ba nấu cơm cho cục cưng ăn nha”
Nghe vậy thì Tiểu Tiên vui lắm . Cô bé vừa cười vừa nói .
– ” Dạ vâng , ba mẹ chúng ta về thôi ”