Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Chiến Thần Trở Về - Chapter 59
You are reading Chiến Thần Trở Về Chapter 59 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Chiến Thần Trở Về next time when you come visit our manga website
* Bảo Sơn * – Tôi ra giá năm mươi tỷ .
Bảo Sơn vừa lên tiếng thì cả hội trường im phăng phắc , tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm vì cái giá cao ngất ngưởng được treo lên . Mọi ánh mắt đều ngước lên nhìn vào căn phòng V.I.P ở trên tầng . Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên khắp cả hội trường .
* Quần Chúng * – Này , lâu lắm rồi mới thấy có người được đặc cách ngồi phòng V.I.P trên tầng đấy . Chúng ta cũng thuộc tầng lớp thượng lưu mà còn phải ngồi ở dưới đây .
* Quần Chúng * – Đúng rồi đấy , đúng là khách nhồi trên phòng V.I.P có khác , đưa ra giá một cái là chúng ta cũng đành câm nín luôn .
* Quần Chúng * – Aizzz , đúng là không để người ta sống mà . Thì đúng là kim cương đỏ đắt thật , nhưng cũng đâu đến cái giá đó với một viên bé xíu thế kia .
Tiếng bàn tán vẫn xôn xao không ngớt . Hoàng Tiểu Hồng trực tiếp chỉ đạo đấu giá viên ngọc này bây giờ bắt đầu lên tiếng .
* Hoàng Tiểu Hồng * – Năm mươi tỷ lần một
* Hoàng Tiểu Hồng * – Năm mươi tỷ lần hai
Hoàng Tiểu Hồng chưa kịp nói tiếp thì từ phòng V.I.P còn lại vang lên âm thanh .
* Thiếu chủ bí ẩn *- Năm mươi tỉ năm mươi triệu .
Cả hội trường nghe vậy thì lại càng bàn tán xôn xao hơn . Họ chẳng biết ngày hôm nay là ngày gì mà ở nhà đấu giá này cả hai phòng V.I.P bây giờ lại chật kín khách . Bảo Sơn nghe vậy thì cũng chỉ cười khẩy trong lòng , giọng nói của Hoàng Tiểu Hồng lại tiếp tục vang lên báo giá .
* Hoàng Tiểu Hồng * – Năm mươi tỷ năm mươi triệu lần một .
* Hoàng Tiểu Hồng * – Năm mươi tỷ năm mươi triệu lần hai .
* Bảo Sơn * – Ta ra giá năm mươi tỷ năm trăm triệu .
Ngay bây giờ , cả hội trường vỡ òa trong cảm xúc với sự cạnh tranh giá siêu khốc liệt đến từ hai vị khách trong phòng V.I.P . Vị khách trong phòng V.I.P còn lại nghe cái giá ngất ngưởng trên trời của Bảo Sơn thì nghiến răng ken két mà tức giận . Ở bên cạnh hắn có một lão quản gia già lên tiếng .
* Lão quản gia * – Thiếu chủ , được rồi , không lên giá thêm nữa , gia chủ sẽ tức giận đấy . Chiếc vòng cổ đó không đáng cái giá đó .
* Thiếu chủ bí ẩn * – Hừ , giỏi lắm . Hay cho một tên khách V.I.P của cái đất Thanh Thành nhỏ bé . Hắn giám làm mất mặt ta , rồi ta sẽ cho hắn sống không bằng chết . Điều tra lí lịch tên kia , đến khi về nhà ta phải biết tất cả mọi thông tin về hắn .
Sau đó hắn tức giận vỗ lên thành ghế một cái ầm rồi đùng đùng đứng dậy mở cửa đi ra khỏi căn phòng . Lão quan gia thấy vậy thì cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán vì cái tính tình nóng nảy của thiếu chủ nhà lão . Lão lẩm bẩm .
* Lão quản gia * – Aizzzz , rồi có ngày cái tính tình đó cũng cướp đi mạng sống của cậu . Gia tộc nhà họ Triệu không thể nào một tay che trời mà bảo vệ cậu mãi được đâu tiểu thiếu chủ à . Đến khi nào cậu mới có thể chín chắn , trưởng thành hơn đây .
Than thở một hồi xong thì lão quản gia già cũng nhanh chân lẹ tay đi ra khỏi căn phòng rồi bẽn lẽn đi sau tiểu thiếu chủ của lão . Ở bên dưới kia , tiếng của Hoàng Tiểu Hồng lại vang lên sau khi căn phòng của Bảo Sơn báo giá .
* Hoàng Tiểu Hồng * – Năm mươi tỉ năm trăm triệu lần một …. Năm mươi tỉ năm trăm triệu lần hai … Năm mươi tỉ năm trăm triệu lần ba …. Chúc mừng vị khách tại phòng V.I.P số một đã trở thành chủ sở hữu của chiếc vòng cổ Huyết lệ , hàng sẽ được chuyển lên phòng cho ngài sau vài phút , vui lòng thanh toán tiền cho nhân viên . Buổi đấu giá của nhà đấu giá Sao Mai hôm nay cũng chính thức kết thúc tại đây , chúc mọi người có một ngày vui vẻ . Hẹn tất cả mọi người vào lần đấu giá sau .
Hoàng Tiểu Hồng vừa dứt lời thì cũng là lúc nhân viên mang chiếc vòng cổ Huyết lệ lên gõ cửa phòng .
* Nhân Viên * – Thưa ngài , tôi mang đồ đến rồi ạ .
* Bảo Sơn * – Vào đi .
Bảo Sơn vừa nói xong thì cái tay nắm cửa xoay tròn nghe két một cái , một cô nhân viên thân hình mềm mại thướt tha đi vào , trên tay cô đang cầm một cái khay , bên trên chính là chiếc vòng cổ Huyết Lệ . Viên kim cương đỏ này có độ trong màu đỏ đến tuyệt đối , đỏ như là máu vậy lại còn được chế tác thành hình giọt nước mắt , đặt tên là huyết lệ cũng không có sai . Cô nhân viên đi đến trước mặt của Bảo Sơn rồi dừng lại đưa cái khay cung kính đến . Bảo Sơn nhẹ nhàng nhấc tay cầm chiếc vòng cổ lên rồi soi xét . Mặc dù trong ánh mắt của Bảo Sơn , từng chi tiết trên chiếc vòng cổ vẫn còn chưa chỉn chu , nhưng đối với những ánh mắt tầm thường của lũ thượng lưu thì đây chính là một món đồ quý giá , đơn giản chỉ bởi vì bên ngoài của nó rất đẹp và viên kim cương đỏ cũng là một loại trang sức quý hiếm . Chứ để nói về độ tinh xảo thì trong mắt Bảo Sơn , chiếc vòng cổ này còn chưa tinh diệu bằng chiếc nhẫn Long Vương đeo trên ngón tay của anh . Bảo Sơn cầm chiếc hộp trên khay lên rồi nhẹ nhàng đặt chiếc vòng cổ vào bên trong . Đóng nắp hộp lại rồi đưa. cho Vương Quyền cầm hộ . Cậu rút từ trong túi chiếc thẻ đen mà quản gia nhà họ Đoàn đưa cho rồi đưa cho nhân viên thanh toán . Tinh một tiếng thanh toán hoàn tất , Bảo Sơn thu hồi lại tấm thẻ rồi liếc ánh mắt ra hiệu đi về , Bảo Sơn về đến nhà thì đã thấy bố mẹ vợ đang ngồi chễm chệ trên bộ so fa mà uống nước . Thấy con rể về thì Thúy Hiền có vẻ cũng khó chịu một chút nhưng hôm nay bà không có bày tỏ ra mặt , bà chỉ cố chịu đựng ở trong lòng . Khắc Quân thấy con rể về thì vẫy tay gọi lại rồi chỉ tay ra hiệu cho Bảo Sơn ngồi xuống . Ông rót cho Bảo Sơn một chén nước rồi nói .
* Khắc Quân * – Này , dạo này bận bịu , ta cũng không có hỏi đến công việc của các con . Thế làm ăn có ổn không , công việc không bận bịu lâm chứ . Nếu không để ta qua phụ một tay , từ ngày con Duyên nó tiếp quản công ty Tiên Duyên thì ta với mẹ con không có việc gì làm đâm ra cũng ngứa tay .
* Bảo Sơn * – Dạ , bố không cần phải lo , công việc của bọn con hiện tại vẫn bình thường , mọi quy trình công việc của cả khách sạn Kim Hoàng Cung và công ty Tiên Duyên vẫn hoạt động bình thường . Công việc bên khách sạn Kim Hoàng Cung thì con đã phân phó cho nhân viên cả rồi . Bên công ty Tiên Duyên cũng được Mĩ Duyên phân phó đàng hoàng ạ . Bố mẹ cũng đến tuổi về hưu rồi , nghỉ ngơi ở nhà để tụi con phụng dưỡng , bố mẹ khỏe là tụi con vui rồi .
* Khắc Quân * – Ờ ờ , haha , được thế là tốt , ta chỉ sợ các con phải quán xuyến quá nhiều , công việc bận bịu thôi . À mà đến giờ đi đón cháu ông rồi , con đi đón nó về đây hộ bố .
* Bảo Sơn * – À vâng , vậy bố mẹ nghỉ ngơi đi , để con đi đón bé về .
Thấy Khắc Quân nhắc , Bảo Sơn mới nhớ rằng đã đến hơn bốn rưỡi chiều , Tiểu Tiên đã đến giờ tan học , bây giờ Bảo Sơn mới vội vã lái xe đi đón con bé . Ở bên kia , Mĩ Duyên đi làm như mọi ngày khác . Hôm nay khách sạn Kim Hoàng Cung rất náo nhiệt nhưng cũng rất yên bình . Bảo vệ và đầu bếp cùng với các nhân viên trong khách sạn tấp nập công việc . Hễ cứ có một đoàn vừa ra thì lại có một đoàn tiếp theo đi vào nối tiếp nhau . Mĩ Duyên nhìn cảnh này mà trong lòng vui vẻ , cô đột nhiên nhớ tới Bảo Sơn , có lẽ là từ khi anh ấy ở bên cạnh cô , công việc của cô dần ổn định trở lại , thậm chí còn thăng tiến hơn xưa rất nhiều . Đơn giản như là Khách sạn Kim Hoàng Cung , đây là quà của Phan Văn Hải tặng cho cô khi xin được quyền cho phép dùng khu biệt thự cao cấp Thanh Long để tổ chức sinh nhật cho Phan Văn Hải . Nhưng khi đó khách sạn này cũng không có được sự phát triển lớn như bây giờ . Từ những món ăn đầu tiên được khách sạn bày bán ở ngoài cổng hòng kéo khách của Bảo Sơn cho đến những công thức nấu ăn ngon được anh truyền cho tất cả đầu bếp của khách sạn . Rồi cả nguồn cung cấp thực phẩm lẫn hải sản đều đặn ngày một . Tất cả mọi việc này đều có bàn tay của Bảo Sơn đụng vào , Bảo Sơn bây giờ như là một vị thần may mắn của Mĩ Duyên vậy . Công việc bên công ty Tiên Duyên dạo này cũng không nhiều cho nên Mĩ Duyên thường chạy qua khách sạn Kim Hoàng Cung để làm việc . Nếu có công việc gì cần kí kết và đàm phán thì cô mới trở về công ty , còn hầu như các công việc đều do thư kí của cô phụ trách . Còn những công việc nào có thể gửi bằng email thì sẽ gửi bằng email thay vì Mĩ Duyên suốt ngày phải chạy từ khách sạn Kim Hoàng Cung đến Công ty Tiên Duyên . Chẳng hiểu sao , hôm nay có lẽ là một ngày dài đối với Mĩ Duyên khi không có Bảo Sơn ở bên cạnh , cô cố đâm đầu vào công việc ấy thế nhưng mãi mà mới hết có hơn một tiếng đồng hồ . Làm chán chê , Mĩ Duyên lại bước đến thẫn thờ dựa cửa sổ nhìn ra ngoài biển . Biển Sầm Sơn mặc dù không được trong như biển Nha Trang , ấy thế nhưng nó vẫn có một vẻ đẹp gì đó rất riêng mà không biển nào có được . từng đợt sóng cuộn trào lên bọt trắng đi từ ngoài xa đánh thẳng vào bờ . Trên bờ biển , dòng người đông đúc đến lạ thường . Tiếng gọi nhau ý ới , tiếng sóng đánh ào ào vào bờ . Đứng nhìn biển chán rồi thì Mĩ Duyên lại mở cửa đi xuống từng tầng kiểm tra qua một lượt xem có vấn đề gì không để gọi thợ đến sửa lại . Nhân viên khách sạn hôm nay đã thấy cô đi kiểm tra khắp cả khách sạn đến ba lần trong chưa tới một ngày công của bọn họ rồi . Mặc dù cũng khó hiểu lắm vì thường thường đi kiểm tra là sếp Sơn chứ không phải sếp Duyên . Nhưng mà sếp Sơn có đi kiểm tra thì cũng chỉ đến hai lần trong một ngày công của bọn họ chứ lấy đâu ra đi kiểm tra suốt thế . Loanh quanh loanh quanh thế nào mà Mĩ Duyên đã đi lượn hết gần một ngày trời .