Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL) - Chương 1110
You are reading Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL) Chương 1110 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL) next time when you come visit our manga website
Hạ An Nhiên:
Đừng bảo là Thu Tử Bạch không hiểu, ngay cả cô bây giò’ cũng hơi bối rối không hiểu.
Tại sao Độc Phong lại bắt cóc cô ?
Sau khi hậm hực hồi lâu, Hạ An Nhiên nhìn Thu Tử Bạch, “Hồm nay khi anh theo dõi bọn họ, anh có phát hiện bọn họ cố ý qua bên kia chò’ tôi hay không?”
Nếu như bọn họ cố ý đi đến tiểu khu đó thì nói không chừng Độc Phong cũng có quan hệ với người đứng sau.
Thu Tử Bạch chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau, anh ta mỏ’ miệng nói đúng sự thật: “Có lẽ không phải là cố ý… Mặc dù bọn họ từ bên ngoài đi vào khu biệt thự đó, nhưng mục tiêu của bọn họ là một cán biệt thự khác, bọn họ đi ra không lâu sau khi vào biệt thự đó, sau đỏ gặp cô ờ trong tiểu khu.”
Sau khi nghe thấy lời này, khóe miệng cùa Hạ An Nhiên giật giật, “Cho nên, bọn họ là trong lúc vô tình đụng phải tôi, lại thấy tôi có liên quan đêns cái chết của Giang Vọng, nên
bọn họ bắt cóc tôi mà không có tính toán trước?”
Mặc Thu Tử Bạch không rõ “Giang Vọng” là ai, nhưng vẫn gật đầu, “Gần như là vậy!”
Hạ An Nhiên:”…”
Tóm lại là cô xui xẻo, xuất hiện dưới mí mắt của Độc Phong người ta, nên lúc này cô mới bị bắt một cách bi thảm.
Vận may xui xẻo của cô đúng là có một không hai.
Chẳng trách thái độ nói chuyện trước đỏ của hai thành viên Độc Phong kia lại giống như rất may mắn!
Hạ An Nhiên nhìn Thu Tử Bạch, “Sau đó anh luôn đi theo tới nơi này?”
Thu Tử Bạch gật đầu, “Đúng vậy, tôi thấy cô bị Độc Phong bắt, nhưng tôi không lập tức đi theo tới, nhưng tôi không ngờ, còn gặp được người đàn ông mặc đồ đen kia… Nhưng, tôi thấy dáng vẻ của đối phương là muốn cứu cô, sau đó tôi đặt sự chú ý lên trên hai thành viên của Độc Phong.”
Khi hai thành viên của Độc Phong đưa Hạ An Nhiên tới lầu bỏ hoang, Thu Tử Bạch trực tiếp hạ độc bên cạnh chiếc xe
kia.
Cho tới lúc nãy, sau khi nhìn thấy người đàn ông có gương mặt chữ điền lên xe không bao lâu, thì anh ta đã trực tiếp hôn mê, nên Thu Tử Bạch trói đối phương lại một cách gọn gàng.
Chờ đến lúc anh ta tới cứu Hạ An Nhiên, anh ta bất ngờ phát hiện, Mồng Bạch đã xử lý người đàn ồng có râu quai nón.
Nghĩ đến thảm trạng cùa đàn ông có râu quai nón, Thu Tử Bạch không nhịn được mà thốn thức, “Tên nhóc quỷ mặc đồ đen kia ra tay quá độc ác, sao bên cạnh cô lại cỏ người độc ác như vậy, sao trước kia tôi lại không biết? Là vệ sĩ của cô sao? Tìm được ở đâu thế! Thân thủ hơi độc ác tàn nhẫn!”
Hạ An Nhiên ném cho anh ta một ánh mắt xem thường, “Chuyện gì tôi cũng phải nói cho anh biết hay sao?”
Thu Tử Bạch: “Không phải là chúng ta cùng một tổ chức hay sao, không thề tình báo cho nhau sao?”
Hạ An Nhiên không quan tâm anh ta, cô nghiêm túc hỏi: “Người đàn ông râu quai nón kia chết rất khỏ coi sao?”
“Đã không còn mặt! Có thề không khó coi sao?” Thu Tử Bạch chán ghét nói tiếp: “Lúc nãy khi tôi kéo đối phương đến bên cạnh người đàn ông có gương mặt chữ điền, tôi cũng sắp ói rồi.”
Hạ An Nhiên đến cửa cầu thang thì lại cảm thấy khó hiểu, sao cô không thấy thi thể của người đàn ông râu quai nón …
Có lẽ là bị Thu Tử Bạch chuyển đi rồi.
Nhưng điều này làm cho cô càng khó hiểu, “Tại sao anh phải chuyến thi thể đi?”
Thu Tử Bạch trả lời như chuyện đương nhiên, “Ném cùng một chỗ sẽ dễ quản giáo, để tránh bọn họ tỉnh lại sẽ bỏ
chạy… Mặc dù với tình hình của hai người bọn họ, cũng không có đường chạy, nhưng cấn thận đảm bảo bình an, bọn họ lại là người của Độc Phong, không thể xem thường.”
Hạ An Nhiên kinh sợ, “Người đàn ông râu quai nón kia chưa chết?”
“Đúng vậy, chưa chết, vẫn còn có hơi thở!” Thu Tử Bạch còn nói một câu đúng trọng tâm, “Tên nhóc quỷ mặc đồ đen kia ra tay rất hung tàn, nhưng sau khi tôi kiểm tra cẩn thận một lần, cậu ta đã tránh được chỗ hiềm, không trí mạng, chỉ là đập hủy khuôn mặt của đối phương mà thôi.”