Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL) - Chương 1215
You are reading Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL) Chương 1215 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên (FULL) next time when you come visit our manga website
Mặc dù Hạ An Nhiên rất muốn giữ lại ngôi nhà này, ở đây có những kỷ niệm của cô và ông cụ.
Nhưng người đàn ông trung niên kia lại nhất quyết muốn có được ngôi nhà này, nếu cô giữ vũ’ng không bán, thì có lẽ người đàn ông trung niên kia sẽ phát hiện ra một số manh mối, biết cồ có quan hệ mật thiết với ồng cụ.
Nhưng sau khi cô suy nghĩ kỹ càng, thật ra cũng không ai biết cô có quan hệ rất tốt vói ông cụ.
Khi cô bị bắt nạt ỏ’ cô nhi viện, cô sẽ lén lút chạy đến đây để chữa lành vết thương, chỗ của ông cụ là nơi trú ẩn an toàn cuối cùng của cô.
Nếu thiên đường này bị Láng Diễn bọn họ biết được, thì có thề sẽ gây ra nhiều bất lợi đối với ông cụ.
Cho nên ngay cả Lục Khả Tình cũng không biết mối quan hệ của cô và ông cụ.
Hơn nữa ông cụ luôn luôn dặn dò cô, quan hệ của bọn họ nhất định phải được giữ bí mật.
Bây giờ nghĩ đến, là ông cụ muốn bảo vệ cồ, không để cho
cô bị người khác nhắm vào.
Sau khi đồng ý thỏa thuận với người đàn ông trung niên kia, Hạ An Nhiên vui vẻ thu được một trăm hai mươi vạn.
Sau đó cô lẩm bẩm bằng giọng điệu mà người đàn ông trung niên kia có thể nghe thấy, “Vốn dĩ mình còn nghĩ rằng, sau khi mình rời khỏi nơi này, thì cán nhà sẽ bị bỏ hoang, như vậy quá đáng tiếc, không ngờ lại có người coi trọng nó.
Người đản ông trung niên:. .”
Tóm lại là cồ đã muốn rời đi? ông ta đã bị một cô gái nhỏ lừa gạt? !
Nhưng, cuối cùng tứ hợp viện này vẫn nằm ửo trong tay của ông ta.
Người đàn ông trung niên cố gắng duy trì thiết lập tính cách nhân vật hiền hòa, “Cô thật sự rất có bản lĩnh.”
Hạ An Nhiên cười hì hì, cô vẫn thiện ý nhắc nhỏ’, “Tôi thấy ở đây cũng được rất nhiều tiền, nên tôi muốn nói cho ông biết— sau này lúc ồng buồn bán với người ta, ông đừng bao
giờ lộ ra ý đồ. . .
Những lời nhắc nhở của cô đã làm cho người đàn ông trung niên tức ỏi máu.
Sau khi Hạ An Nhiên lấy được tiền, cô xách vali rời đi với vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Cô phải đến thành phố Lồ Hải!
Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn Hạ An Nhiên rời đi, sắc mặt hiền hòa mà ông ta cố gắng duy trì cũng dần dần phai nhạt.
Sau khi ngắm nhìn xung quanh một vòng, trong sắc mặt của ông ta lộ ra một vẻ nặng nề, “Đây chính là nơi ở cuối cùng của Dược lão hay sao?”
Sau khi nói nhỏ một câu, ông ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi một mã số.
Thái độ của ông ta đối với người ở đầu dây bên kia vô cùng nhún nhường, ông ta ỏ’ miệng nói.
“Thiếu chủ, tôi đã mua được nơi ở cuối cùng của Dược lão.” Sau đó ông ta nhíu mày, “Chỉ là, tôi không chắc chắn, thứ anh cần có được cất giấu ở trong nhà hay không.”
Thành phố Lô Hải cũng không quá xa thị trấn nhỏ.
Có một số chuyến xe buýt trực tiếp đến thành phố Lô Hải từ ga thị trấn mỗi ngày.
Cơ thể của Hạ An Nhiên không thể chịu nồi những cú va chạm lắc lư của chuyến xe đường dài, vì vậy cô đã tốn rất nhiều tiền đề gọi taxi đến thành phố Lô Hải.
Cô vừa gạt người ta được một trăm hai mươi vạn, cô không thế để nó trỏ’ nên vô ích! ! !
Lúc gần tối, cuối cùng cô cũng đã tới thành phố Lô Hải.
Hạ An Nhiên đặt phòng tại một khách sạn gần bệnh viện Phụ Au ở thành phố Lô Hải.
Sau khi vào phòng và đặt vali xuống, Hạ An Nhiên nhanh chóng gọi điện thoại cho Lư Tụ, “Bác sĩ Lư, tôi có chút việc nên đã làm chậm trễ, bây giờ tôi mới đến thành phố Lô Hải. . . Không biết bây giờ tôi còn có thể đi gặp cô hay không.”
Cô đã bị người đàn ông trung niên kia làm chậm trễ rất nhiều thời gian, nếu không cô sẽ đến nơi vào buổi chiều, nói không chừng cô cũng có thể làm kiểm tra được một vòng.
Lư Tụ biết Hạ An Nhiên đã đến, cô ấy vội vàng nói: “Bây giờ tôi vẫn đang ở bệnh viện, cô có thể trực tiếp tới tìm tôi. . . Thuận tiện, tôi có thề làm kiểm tra thêm cho cồ.”
Hạ An Nhiên đi đến bệnh viện Phụ Ấu theo địa chì mà Lư Tụ đưa cho.
Khi đến cửa phòng làm việc của Lư Tụ, cô nhẹ nhàng gõ cửa, cô nói: “Bác sĩ Lư Tụ, tôi là Hạ An Nhiên.”
Lư Tụ đang nghe điện thoại, cô ấy bảo Hạ An Nhiên bước vào, sau đó cồ ấy nói với người ở đầu dây bên kia bằng
giọng điệu áy náy: “Tối nay em phải gặp một người quan trọng, có lẽ phải rất khuya em mới có thế trở về, anh hây giúp em nói xin lỗi với bảo bối, em lại không thể ở cùng bảo bối.”