Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cực Đạo Kiếm Tôn - Cố Hàn (FULL) - Chương 20 Người xấu!
You are reading Cực Đạo Kiếm Tôn - Cố Hàn (FULL) Chương 20 Người xấu! at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cực Đạo Kiếm Tôn - Cố Hàn (FULL) next time when you come visit our manga website
“Kẻ nào!”
Mọi người giật mình, lập tức xoay người, vẻ mặt ai nấy cũng đê phòng.
Nhưng khi nhìn thấy Cố Hàn, sự đề phòng trên mặt bọn họ dần dần bị sự phấn khởi và tham lam thay thế.
“Hắn… Hình như là cố Hàn đúng không?”
“Đúng vậy, so với miêu tả trong tranh ở chỗ treo thưởng giống nhau đến chín phần, chắc chắn là hắn không sai!”
“Chậc chậc chậc, còn đang lo không tìm được tiểu tử này, không ngờ hắn lại tự mình tìm tới cửa!”
“Hắn là tên ngốc ư, lại dám bại lộ thân phận vào lúc này?”
Trong lúc nói chuyện, mọi người chậm rãi tiến gần lại cố Hàn.
“Người xấu!”
Trên lưng Cố Hàn, A sỏa oán hận mở miệng.
“Thỉếu gia và các ngươi không quen không
biết các ngươi dựa vào cái gì đòi giết thiếu gia!”
“Dựa vào hắn giết cha mình!”
Trong đám đông, người có tu vỉ cao nhất bày ra vẻ mặt chính nghĩa, nghiêm nghị.
“Chúng ta giết hắn là giúp thế gian trừ đi một tai họa!”
“Có cơ hội diệt trừ tai họa này lại có thể kiếm được linh tinh, cớ sao lại không làm?”
“Đúng vậy! Theo ta thây, chúng ta giúp Cố gia việc lớn thế này, hai ngàn nguyên tỉnh vẫn quá ít!”
Hết người này đến người kia thỉ nhau nói khiến A sỏa tức giận đến ứa nước mắt.
“Các ngươi…”
“A sỏa.”
Mặt mày cố Hàn không chút thay đổi, hắn chậm rãi giơ trường kiếm lên.
“Nàng đừng nói nhảm với bọn họ làm gì, thực ra ta có giết cha hay không đã không còn là chuyện quan trọng nữa rồi!Quan trọng là mạng của ta bây giờ trị giá hai ngàn nguyên tỉnh!”
“Nhớ kỹ!
“Nói đạo lý với người không biết phải trái là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời!”
“Thiếu gia…”
ASỎa lau nước mắt.
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Rất đơn giản!”
Ánh mắt Cố Hàn đảo qua bọn họ, nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
“Giết!”
Xoẹt!
Vừa dứt lời, một luồng kiếm khí dài chừng một thước, vô cùng sắc bén đột nhiên bay ra, kiếm khí bay được nửa đường thì tách làm hai, đánh vào trong đám người!
Tu vi của Cố Hàn là Khai Mạch Cảnh tầng bốn.
Hắn đã thành công cò đọng ra đạo Đại Diễn Kiếm Khí thứ hai!
“A!”
“Cứu…”
Kiếm khí cực nhanh, ngay cả tu sĩ Thông Khiếu Cảnh cũng khó mà né tránh, huống chi bọn họ?
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang đến, chỉ trong nháy mắt đã có mấy người kêu thảm ngã trên mặt đất!
Tên!”
Mặt mày tên có tu vỉ cao nhất kia tối sầm, hắn ta vội vàng hét lớn một tiếng: “Tiểu tử này không đơn giản! Cùng xông lên! Nếu có người dám không dốc sức xuất lực, một viên nguyên tinh cũng đừng nghĩ đến…”
Xoẹt!
Lời còn chưa dứt, kiếm quang lại loé lên!
“… Chia ra.”
Trên cổ hắn ta lạnh lẽo, hắn ta dựa vào bản năng còn sót lại nói ra hai chữ cuối cùng, sau đó hắn ta cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm rồi không còn ý thức nữa!
Cho đến lúc này, mọi người mới ý thức được sự đáng sợ của Cố Hàn!
Nhưng… đã muộn!
Theo tiếng hét thảm thiết và những tiếng rên rỉ vang lên, chỉ trong chốc lát, nơi này đã là hóa thành một cảnh tượng kỉnh khủng, bùn đất đen đúa trộn lẫn với máu tươi, mùi tanh gay mũi xộc lên, làm cho người ta buồn nôn.
Từ đầu đến cuối, trận chiến này nghiêng hẳn về một phía.
Con mồi biến thành thợ săn, mà thợ săn… lại trở thành cừu non không có xíu lực phản kháng nào!