Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Đệ Nhất Binh Vương - Tần Xuyên (FULL) - Chương 35 Cảm ơn ngài đã nhắc nhở
You are reading Đệ Nhất Binh Vương - Tần Xuyên (FULL) Chương 35 Cảm ơn ngài đã nhắc nhở at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Đệ Nhất Binh Vương - Tần Xuyên (FULL) next time when you come visit our manga website
“Được, đều tùy cậu.”
Tô Văn suy nghĩ một lát rồi đồng ý với đề nghị của Tần Xuyên.
Ông không quan tâm đến việc ông phá lệ cho Tân Xuyên đỉ cửa sau. Nhưng ông cho rằng lần này không aỉ biết mục đích mà Tân Xuyên đến làm bảo vệ ở đại học Hoa Đông cả, thân phận của anh cũng không nên bị lộ.
Nghĩ vậy, sau khi Tô Văn kết thúc cuộc gọi với Tân Xuyên, ông đặc biệt gọi điện cho Tô Diệu Y yêu cầu cô tuyệt đối không được nói cho người ngoài biết thân phận thật sự của Tân Xuyên!
Sau khỉ kết thúc cuộc gọi, Tân Xuyên vừa định rời khỏi nhà vệ sinh thì nhận thấy điện thoại của mình rung lên.
Tần Xuyên cầm điện thoại di động lên xem, lập tức giật mình.
Bởi vì dãy số hiển thị người gọi đến là từ Yến Kinh, và là điện thoại của gia đình anh.
“Xỉn chào.”
Tần Xuyên suy nghĩ một chút rồi nhận điện thoại.
“Đã xảy ra chuyện lớn như vậy suýt nữa liên lụy cả nhà. Anh thì hay rồi, mặt cũng không lộ một cái, nhà cũng không về, một mình chạy đến Hoa Đông thong dong thảnh thơi”
Ngay sau đó, một giọng nóỉ trầm thấp truyền đến từ tai nghe, bởi vì nắm giữ chức vụ cao đã lâu nên lời nói của ông tràn đầy uy nghiêm.
“Tôi đến Hoa Đông để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà xa lạ, Tân Xuyên lập tức đoán được đối phương chính là ông nội Tân Kiến Quốc, cũng là người đứng đầu hiện tại của nhà họ Tần. Đồng thời là một trong những người quyền lực nhất toàn bộ Hoa Hạ.
“Hừ, nhiệm vụ mà Vương Hồ Thành giao cho anh là đưa di thư cùng tiền trợ cấp cho gia đình người quá cố, không phải bảo anh đến đại học Hoa Đông làm bảo vệ!” Tần Kiến Quốc trầm giọng nói.
“Tôi đa bị quân đội khai trừ, dù sao cũng
phải tìm một công việc sống qua ngày đúng không?” Tần Xuyên cau mày, giọng điệu cứng rắn.
Bởi vì anh biết việc mình làm đã gây ra ảnh hưởng nhất định đến Tân gia. Với tư cách là gia chủ, Tân Kiến Quốc gọi tới để hỏi tội!
Ngoại trừ việc này, trong lòng Tân Xuyên cũng rất rõ ràng, từ nhỏ Tần Kiến Quốc đã nhìn anh với ánh mắt khác, cho rằng anh là sâu mọt của nhà họ Tần. Thậm chí khi anh đánh gãy chân của con trai lớn nhà họ Dương, ông còn kiên quyết muốn dùng gia pháp xử trí anh, nếu không phải ông lão nhà họ Tân ra sức bảo vệ, chỉ sợ anh cũng phải bị đánh gãy một chân mới chấm dứt được sự việc đó.
“Này, anh là đang cam chịu buông xuôi, vò mẻ không sợ nứt đúng không?” Tân Kiến Quốc có chút tức giận.
“Làm nhân viên bảo vệ là đang buông xuôi? Có phải ông cho rằng phải tham gia chính trị, phải tòng quân mới là đang làm việc đàng hoàng đúng không?” Cơn giận của Tần Xuyên cũng nổi lên.
“Đừng có quên, anh là con cháu nhà họ Tân!” Tân Kiến Quốc đột nhiên cao giọng.
“Con cháu nhà họ Tân thì thế nào? Con
cháu nhà họ Tân không thể làm bảo vệ sao? Ông cảm thấy tôi làm bảo vệ là mất mặt ông, hay là mất mặt nhà họ Tần?” Tân Xuyên chống đôT
“Được thòi, nếu anh đã chọn buông xuôi thì tùy anh. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, đừng có dùng bản lĩnh học được trong quân đội mà làm xằng làm bậy!”
Tân Kiến Quốc cảnh cáo: “Hơn nữa, bây giờ anh đang ở đầu sóng ngọn gìó, làm vỉệc phải chú ý ảnh hưởng. Nhất định phải giữ vững ranh giới cuối cùng, không được vượt qua lằn ranh đỏ!”
“Cảm tạ ngài đã nhắc nhở, ngài yên tâm, nếu tôi thật sự làm ra chuyện gì vi phạm điểm mấu chốt và vượt qua lằn ranh đỏ, tôi nhất định sẽ không đến tìm ngài, cũng sẽ không liên lụy đến nhà họ Tân – Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành vỉ của mình!” Tân Xuyên gằn từng chữ.
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh thật dựa vào những bản lĩnh học được trong quân đội mà làm ra chuyện phạm pháp, thì đừng hy vọng xa vời là nhà họ Tân này sẽ đứng ra bảo vệ anh. Cho dù ông cụ của anh có yêu thương anh đến mức nào, tôi cũng sẽ quân pháp bất vị thân, để Long Nha tự tay xử lý anh!”
Tần Kiến Quốc dứt lời, giọng nói lại cao lên, như tỉêhg sấm nổ vang bên tai Tân Xuyên.
“Ha… Cảm ơn ngài đã nhắc nhở”
Tần Xuyên giễu cợt, đồng thời nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, trong lòng lại cảm thấy lạnh buốt.
Anh biết, cho dù tám năm qua anh đã nổ lực không ngừng nghỉ, trở thành thành viên của chiến đội Long Nha duy nhất tại Hoa Hạ. Nhưng ấn tượng của Tân Kiến Quốc về anh vẫn không thay đổi!
Anh cũng biết, những lời Tần Kiến Quốc vừa nói không phải là đang hù dọa, người ông này của anh nhất định sẽ vì đảm bảo lợi ích của nhà họ Tân mà làm ra chuyện bỏ tốt giữ xe.
Huống chỉ, trong mắt ông ta anh thậm chí còn không được tính là một con tốt?
“Tân Kiến Quốc, tôi sẽ không mượn nhờ lực lượng của nhà họ Tần để báo thù cho anh em của tôi. Hơn nữa, dù không có ánh sáng của nhà họ Tần, tôi cũng có thể sống tốt!”
Ánh mặt trời chói mắt, Tần Xuyên nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm, trong lòng lập lờỉ thề, càng giống như một lời tuyên bố!