Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn - Chương 2125
You are reading Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn Chương 2125 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn next time when you come visit our manga website
“Tôi sợ tôi nghe nhầm, dù sao anh cũng không phải là một người có tính lãng mạn.” Lâm Minh Kiều cầm đồng hồ đeo lên tay, trông bàn tay cô thật đẹp.
Không phải là cô không có đồng hồ, nhưng là phụ nữ , không ai lại không muốn có thêm những món quà đẹp mắt, đặc biệt sẽ rất vui và thích thú khi những món quà đó được đàn ông tặng một cách bất ngờ.
“Cái này. . . Có lẽ lên đến trăm vạn đi.” Lâm Minh Kiều có chua xót hỏi, “Lần trước lúc ở Thanh Đồng anh cũng mua cho tôi không ít đồ, anh có nhiều tiền như vậy sao.”
“Tuy tôi kiếm tiền không giỏi bằng Lão Hoắc nhưng cũng… đừng hoài nghi năng lực kiếm tiền của tôi được không,…”
Tống Dung Đức ôm cô hôn một cái, “Em thích không?”
“Thích.” Lâm Minh Kiều thoải mái gật đầu, cũng nhón chân lên hôn lại anh một cái, có chút xấu hổ nhỏ giọng nói, “Ban đêm tôi chờ anh.”
Tống Dung Đức đứng tại chỗ xém chút phun máu mũi.
Hôm sau, sau khi Lâm Minh Kiều thức dậy, một lần nữa cô lại nhận được một đôi bông tai kim cương, cũng rất xinh đẹp, đây là kiểu mới, hiện mẫu này ở trong nước cũng chưa có đưa ra thị trường.
Ngày thứ ba, cô lại nhận được một cái nhẫn kim cương.
Cô phàn nàn Tống Dung Đức này quá lãng phí tiền bạc, chẳng qua ngày thứ tư, Tống Dung Đức vẫn là tặng một cái túi xách kiểu mới, nó được đặt trên gối của cô.
Lúc Khương Tuyết Nhu đến công ty Kiều Tuyết Nhan thị sát, nhìn thấy Lâm Minh Kiều đeo trên tay chiếc đồng hồ Vacheron Constantin, trên bàn tay, ngón giữa lại đeo một chiếc nhẫn có đính viên kim cương lớn, trên lỗ tai còn đeo một đôi hoa tai xinh đẹp, đồng thời trên bàn làm việc lại đặt một cái túi xách xa xỉ, trong nước đều không có mẫu túi xách này, cô không khỏi ngạc nhiên.
Cậu đây là. . . Toàn thân đều là những thứ xa xỉ, toát ra khí chất của một quý bà, tớ biết cậu sau khi kết hôn với Tống Dung Đức sẽ có tiền, nhưng là cũng không cần làm cho người khác cảm thấy ghen tị như vậy chứ.”
Khương Tuyết Nhu nhìn thoáng qua đồng hồ tay của cô, “Lần trước tớ có xem qua trên tạp chí, nó rất đẹp, còn muốn mua nó, nhưng tớ chưa đi nước ngoài.”
“Cái này mua ở nước ngoài sao?” Lâm Minh Kiều không khỏi kinh ngạc mà hỏi.
“Nói nhảm gì vậy, cái này là phiên bản có hạn, toàn cầu chỉ có ba mươi cái.” Khương Tuyết Nhu chỉ chỉ túi xách của cô, “Thế cái túi kia của cậu ở đâu mà có.”
“Tống Dung Đức tặng.” Lâm Minh Kiều cong môi, có chút tự hào, “Dạo gần đây mỗi ngày đều một món quà nhỏ, bông tai, đồng hồ, chiếc nhẫn, túi xách, không biết ngày mai lại định tặng cái gì.”
“Đây là những món quà nhỏ?” Khương Tuyết Nhu khóe miệng giật giật, “Cậu vừa phải thôi nha.”
“Tớ cũng cảm thấy có chút lãng phí.” Lâm Minh Kiều cười tủm tỉm, “Để tối nay tớ về nói chuyện với anh ấy.”
Khương Tuyết Nhu ghen tị đỏ mắt, “Đủ rồi, không muốn Versailles.”
“Ở trước mặt cậu có cái gì Versailles, Hoắc Anh Tuấn khẳng định cũng rất lãng mạn.” Lâm Minh Kiều bĩu môi, “Trước kia luôn luôn nhìn các cậu được hạnh phúc, tớ cũng ao ước được như vậy.”
Khương Tuyết Nhu bị kích thích, không thể so sánh được với cậu ấy, cảm thấy bị tổn thương, nói về độ lãng mạn thì Hoắc Anh Tuấn không thể so sánh được với Tống Dung Đức.
Một ngày một món quà, lãng mạn đến biết chừng nào.
Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn chưa từng làm những chuyện này.
“Ôi, trước kia không thấy Tống Dung Đức hào phóng lãng mạn như vậy.” Khương Tuyết Nhu than thở.
“Đương nhiên lúc đó không có phát hiện ra, chúng ta cũng không phải người anh ấy thích, đoán chừng khi đó anh ấy chỉ lãng mạn với Nhạc Hạ Thu mà thôi.”
Lâm Minh Kiều có chút chua xót mà nói, “Nhạc Hạ Thu còn không biết trân trọng, cậu cho rằng trong đầu cô ta đang suy nghĩ cái gì, Tống Dung Đức cũng không tệ lắm, là đại thiếu gia của Tống Gia, cũng hào phóng, lại còn biết nấu đồ ăn.”
“Thật sao?” Khương Tuyết Nhu mặt mũi tràn đầy mỉa mai, “Lúc trước không có nghe cậu nói thế.”
“Khi đó. . . Tớ không hiểu rõ anh ấy lắm.” Lâm Minh Kiều cúi đầu không được tự nhiên.
“Không phải là cậu không biết, Vậy mà còn chối là không có…..hiểu rõ lắm, . . Hehe.” Khương Tuyết Nhu cười trộm, “Kỳ thật nếu giữa nam và nữ có phát sinh quan hệ, liền sẽ khác.”
Lâm Minh Kiều xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt, “Ngày đó tại tớ uống nhiều.”