Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn - Chương 2903
You are reading Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn Chương 2903 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn next time when you come visit our manga website
Quý Tử Uyên nhíu mày, “Cô ấy không muốn bị kiểm tra.”
“Đó là điều bình thường. Nhiều phụ nữ không nghĩ rằng có vấn đề gì với họ, đặc biệt là những người đã bị tổn thương. Họ thậm chí còn nghĩ rằng tránh tiếp xúc với người khác giới nhiều hơn có thể giảm được nhiều thương tích hơn. Tóm lại, đó cũng là một loại tự vệ. ”
Liễu bác sĩ suy nghĩ một chút, liền phức tạp liếc nhìn Quý Tử Uyên, “Khụ khụ, thật ra nếu gặp loại phụ nữ này thì tốt hơn Quý Thiếu nên tránh xa.”
Quý Tử Uyên: “…”
Liễu bác sĩ hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm, cảm thấy là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, cần phải cứu người phụ nữ. “Loại phụ nữ này đã từng đối với đàn ông có một bóng ma tâm lý. Nếu cô ấy lại gặp phải trắc trở trong tình cảm, tổn thương trên cơ thể có thể nghiêm trọng hơn, thậm chí tính tình thay đổi, trở nên cực đoan, nghiêm trọng hơn có thể xuất hiện những hành vi tự làm hại bản thân hoặc làm tổn thương người khác, vì vậy tôi nghĩ Quý tổng, tốt hơn hết là tránh xa những người phụ nữ như vậy, vì cô ấy, và vì sự an toàn cá nhân của chính anh. ”
Quý Tử Uyên mỉm cười, “Liễu bác sĩ, sao bà không thẳng thắn nói ra là một tên lưu manh như tôi, đừng làm tổn thương người phụ nữ này.”
“…”
Liễu bác sĩ rùng mình một cái, mồ hôi lạnh toát ra từ sau lưng xấu hổ, “Quý tổng, không phải ý của tôi……”
“Được rồi, đừng nói, tôi hiểu được, tôi cặn bã, người nước Nguyệt Hàn đều biết rồi.”
Quý Tử Uyên vỗ vỗ Liễu bác sĩ vai, “Bác sĩ tâm lý thật tốt.”
Không giống như Nhạc Hạ Thu, cũng là bác sĩ tâm lý, lại độc ác nham hiểm.
Liễu bác sĩ nhếch môi, tim đập thình thịch.
Cũng may Quý Tử Uyên không nói gì, chỉ nói cảm ơn rồi rời đi.
Trong bãi đậu xe ngầm của bệnh viện, Quý Tử Uyên kéo cổ áo sơ mi sau khi lên xe, trong lòng có chút buồn bực.
Tự dưng anh muốn tìm một ai đó để trò chuyện.
Anh nhìn môt lượt danh bạ, cuối cùng chỉ có thể gọi điện cho Hoắc Anh Tuấn, “Buổi tối đi ra ngoài uống một chút.”
“Tôi phải báo cáo với vợ xem cô ấy có đồng ý hay không.” Hoắc Anh Tuấn trầm ngâm nói.(🤣🤣)
Quý Tử Uyên nghiến răng nghiến lợi, “anh là nô lệ của vợ.”
“Anh bây giờ mới biết à?” Hoắc Anh Tuấn cười tủm tỉm, “Tôi không thể làm cho vợ không vui.”
Quý Tử Uyên thở dài.
Tình bạn này sớm muộn gì cũng kết thúc.
…
Buổi tối tám giờ, Quý Tử Uyên ngồi trong quán bar một lúc thì Hoắc Anh Tuấn mới đến.
“Nếu không phải không có một người bạn để có thể nói tâm sự lòng mình, tôi nhất định sẽ đoạn tuyệt với anh.” Quý Tử Uyên rót một ly rượu, dùng đầu ngón tay chạm vào, ly rượu vững vàng trượt tới trước mặt Hoắc Anh Tuấn
“Vậy anh định nói cho tôi biết suy nghĩ của anh sao?” Hoắc Anh Tuấn tinh nghịch cầm cái ly, “Đến đây, nói cho tôi biết.”
“Tôi có lẽ phải chịu thua.” Quý Tử Uyên phức tạp nói, “Khi tôi ra khỏi ngục, tôi thề sẽ trả thù Nguyễn Nhan, chưa từng có phụ nữ nào dám lừa tôi như cô ấy, sau này, cô ấy trở thành cổ đông của Quý Thị, tôi nghĩ rất thú vị, tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ, không có người nào tôi hâm mộ, cô ấy là người đầu tiên. ”
Hoắc Anh Tuấn tặc lưỡi, “Tiền thân của động lòng là có hứng thú với một người phụ nữ và bắt đầu cảm kích.”
“Anh cho rằng tôi động tâm?” Quý Tử Uyên sững sờ.
“Nếu không động tâm, thì là đang trên con đường động tâm.” Hoắc Anh Tuấn bày tỏ ý kiến của người từng trải, “Tôi đã nói với anh rất lâu rồi, anh nên tránh xa Nguyễn Nhan, đừng lún sâu vào, mấy ngày nay anh có suy nghĩ về người phụ nữ này không? Sẽ rất khó chịu, nhưng anh luôn muốn gặp lại cô ấy, ôi, nhân tiện, tôi nghe nói đêm nào anh cũng đến biệt thự của người ta làm phiền cư dân xung quanh. ”
Quý Tử Uyên sững sờ, sau đó xấu hổ nói: “Chuyện này làm sao anh biết?”
Hoắc Anh Tuấn thở dài, “Nguyễn Nhan bị anh làm phiền như vậy, hôm nay cô ấy nói với Tuyết Nhu có thể đến biệt thự Hoắc Thị của chúng tôi ở lại không?.”