Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL) - Chương 5418 Ông lão áo đen không nói gì nữa
You are reading Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL) Chương 5418 Ông lão áo đen không nói gì nữa at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL) next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)
- Chương 5418 Ông lão áo đen không nói gì nữa
"Sao ông không tự đi tìm nàng ấy?”
"Chủ nhân bảo ta ở đây chờ, chứ không phải bảo ta đi tìm.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Ông có thể chủ động đi tìm nàng".
Ông lão lại lắc đầu: "Không được". Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"
Ông lão đáp: "Bởi vì chủ nhân bảo ta ở đây chờ, chứ không bảo ta đi tìm".
Diệp Quân nhìn ông lão trước mắt, khẽ thở dài trong lòng, không nói gì thêm nữa mà xoay người rời đi.
Ông lão đột nhiên nói: "Quân Đế, cẩn thận Ung chủ, người này phụ trách chưởng quản ba trăm sáu mươi tinh hệ, cũng là một trong chín đại Tinh Chủ của Cựu Thổ, ông ta là nhân vật lờn hàng thật giá thật, không phải hạng tầm thường".
Gật gật đầu gật gật đầu: "Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở".
Nói rồi, hắn biến mất ở nơi sâu xa trong tinh hà.
Thấy Diệp Quân rời đi, ông lão nhẹ giọng nói: "Đúng là một người không đơn giản".
Thư viện Quan Huyên.
Ủng chủ dẫn theo ông lão áo đen đi dạo trong thư viện một lúc lâu, cuối cùng cả hai đến trước pho tượng Diệp Quân.
Ủng chủ nhìn pho tượng Diệp Quân, cười nói: "Vị Quân Đế này trông vẫn còn rất trẻ tuổi".
Ông lão áo đen trầm giọng nói: "Chỉ cần Ung chủ hạ lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức dẹp yên toàn bộ thư viện Quan Huyên'.
Ủng chủ chỉ lắc đầu: "Loại trấn áp bằng vũ lực thế này không hay, hơn nữa người này chắc chắn không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu".
Ông lão áo đen không nói gì nữa.
Ủng chủ liếc mắt nhìn pho tượng Diệp Quân, cười nói: "Đi thôi!"
Nói xong, ông ta dẫn ông lão áo đen xoay người rời đi.
Mà lúc này, ở cách đó không xa có một giọng nói hưng phấn truyền đến: "Cha, mẹ, con vào được thư viện Quan Huyên rồi! Con vào được thư viện Quan Huyền rồi!"
Ủng chủ quay đầu lại nhìn, ở cửa học viện cách đó không xa có một thiếu niên đang hưng phấn reo lên với hai người già.
Thiếu niên này chính là Cố Trần.
Cố Trần kích động không thôi: "Cha, mẹ, dù bây giờ con chỉ là đệ tử tạp dịch của thư viện Quan Huyền, thế nhưng trong thư có quy định đệ tử tạp dịch cũng có thể nghe giảng
học tập, sau này chỉ cần vượt qua được bài kiểm tra là có thể chuyển lên làm đệ tử chính thức, trở thành học sinh ngoại viện chân chính…"
Cha mẹ Cố Trần nghe vậy cũng phấn khích không thôi, ông lão áo đen ở bên cạnh Ung chủ cau mày lại: "Chỉ là một đệ tử tạp dịch thôi mà đã vui vẻ đến vậy, đúng là nực cười".
Ủng chủ nhíu mi: "Diêm lão, đừng coi khinh người khác”. Ông lão áo đen yên lặng cúi đầu, không nói lời nào.
Ủng chủ liếc mắt nhìn Cố Trần ở phía xa, sau đó nói: "Cậu †a vui như vậy là bởi vì đã tìm ra được một lối thoát, đó cũng là chỗ đáng sợ của Quan Huyên Pháp, nếu cho vị Quân Đế kia đủ thời gian, có lẽ hẳn cũng có thể giết ra được một con đường máu".
Nói rồi, ông ta nhìn ông lão áo đen: "Ta biết ngươi không phục, không lọt mắt nổi người ở vị diện này, ta có thể hiểu được. Nhưng ngươi cũng phải hiểu được một điều, năm đó nền văn minh Toại Minh chúng ta đến Cựu Thổ, vì sao có thể đứng vững được ở đó? Cũng là bởi vì bọn họ nhìn chúng ta không lọt mắt, xem thường chúng ta yếu đuối, cuối cùng cho chúng ta cơ hội để tạo nên kì tích lịch sử. Nền văn minh Toại Minh chúng ta sao có thể dẫm lên vết xe đổ của kẻ địch?"
Ông lão áo đen hơi cúi người: "Thuộc hạ đã hiểu". Ung chủ liếc mắt nhìn Cố Trần ở phía xa, cười nói: "Tâm vững như đá, thấu được đại đạo, cũng có chút thú vị, để ý đến người này đi, xong việc rồi có thể dẫn cậu ta về Cựu Thổ'.
Nói xong, ông ta dẫn ông lão áo đen đi ra ngoài.