Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 112
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 112 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
Đầu tiên là liên lạc với Trịnh Nhật Kim.
Trịnh Nhật Kim tuy rằng cũng rất yêu tiền, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, chỉ cần là chuyện của anh, Trịnh Nhật Kim đều rất để ý.
Quả nhiên, điện thoại của chính anh gọi qua, cô ta lập tức chạy tới.
Trần Nam lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán, lại gọi điện thoại cho Tô Quân Dao.
“Xin lỗi, điện thoại ngài gọi đã tắt…”
Lại tắt máy rồi!
Trần Nam lại gửi wechat.
Kết quả cũng không ngoài dự liệu, đã bị kéo vào danh sách đen.
Ôi!
Nói thật, hiện tại Trần Nam càng tự trách mình.
So với hôm qua nói sai còn muốn tự trách mình hơn, con chim bồ câu* này thả quá lớn, cũng không biết giải thích như thế nào.
Lỡ hẹn với người khác
Sau khi Trần Nam trở lại trường học, còn đặc biệt đến tìm Tô Quân Dao vài lần, kết quả đều bị ngó lơ.
Tô Quân Dao hoàn toàn không để ý đến anh.
Trận chiến tranh lạnh này, e rằng cũng không biết phải tiếp diễn đến khi nào.
Trần Nam một mình đi trong khuôn viên trường, bèn chạy đến công viên nhỏ đợi một chút.
Xử lý vấn đề tình cảm nam nữ, thật sự làm cho Trần Nam có chút luống cuống chân tay.
Hôm nay anh nghe được một câu, đó chính là lúc cô gái thường nói không muốn, kỳ thật chính là muốn!
Liền nhớ tới Dương Bích Vân.
Trước đây cũng trong công viên nhỏ này.
Hai người tay trong tay đi dạo.
Sau đó Trần Nam lấy hết dũng khí, muốn nói với Dương Bích Vân, có thể đi thuê phòng hay không.
“Bốp”
“Cút, Trần Nam, anh coi Dương Bích Vân em là loại con gái gì chứ!”
Trần Nam nhớ rõ, mình đã nhận một cái tát, Dương Bích Vân còn mắng anh một trận.
Rõ ràng là cô ấy không muốn.
Nhưng thái độ đó, thực sự không muốn!
Làm cho Trần Nam lúc ấy còn rất tự trách, đúng vậy, cô gái tốt như Bích Vân, sao lại như vậy chứ. Ngược lại làm cho Trần Nam hèn mọn càng thêm đối tốt với Dương Bích Vân.
Bây giờ suy nghĩ…
Ôi, con gái!
Cũng không biết hiện tại Dương Bích Vân đi đâu, làm gì?
Tức cảnh sinh tình, Trần Nam lại nhớ tới Dương Bích Vân.
Nhưng suy nghĩ này, chỉ là thoáng qua.
Cứ như vậy ngồi trong công viên nhỏ, vừa ngồi đã đến hơn năm giờ chiều.
Lúc này, điện thoại di động của Trần Nam vang lên, là Trịnh Nhật Kim gọi tới.
“Cậu Trần, anh… anh đang ở đâu?”
Nghe giọng điệu của Trịnh Nhật Kim giống như sốt ruột, trạng thái gần như muốn khóc.
Trần Nam thần kinh căng thẳng, chẳng lẽ Dĩnh nhi xảy ra chuyện gì?
“Tôi đang ở trường, đang chuẩn bị đến bệnh viện, mang cho mọi người chút thức ăn! Trịnh Nhật Kim, cô sao vậy?”
Trần Nam hỏi.
“Cậu Trần, chiều nay, tôi xảy ra một chuyện, đều là mẹ tôi, aiy, ngay từ đầu tôi cho rằng bà ấy đang đùa với tôi, hơn nữa tôi cũng nói rõ ràng cho bà ấy biết không được không ổn, nhưng bây giờ thì sao? Mẹ tôi vậy mà đặt một bàn tiệc rượu ở Kim Lăng, muốn tôi gặp đối tượng xem mắt!”
“Cậu Trần, tôi thật sự không muốn, tôi còn trẻ như vậy, anh nói có đúng hay không?”
Trịnh Nhật Kim khóc lóc nói.
Trần Nam nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tình cảm lại là chuyện gia đình ép xem mắt
Nói thật, đây không phải là lần đầu xuất hiện bên cạnh Trần Nam.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, thậm chí như Trịnh Nhật Kim tốt nghiệp đã lâu, không phải có câu nói như vậy, con người ở mỗi giai đoạn, dường như tất cả đều sẽ xảy ra những chuyện giống nhau trong từng giai đoạn.
Xem mắt là một trong số đó.
“Cô thật sự không muốn đúng không?”
“Ừm, thật sự không muốn cậu Trần, anh nói tôi làm sao bây giờ? Hiện tại mẹ tôi đã bày tiệc rượu xong, nhà trai bên kia đã đi rồi, cũng không phải nói rõ ràng xem mắt, chỉ nói hai nhà bạn bè cùng nhau ngồi xuống ăn cơm! ”
“Được rồi, đợi lát nữa tôi đi với cô, tôi thay cô giải quyết!”
Trần Nam thản nhiên nói.
“Hả? Cậu Trần thật sự, anh thật tốt quá! Vậy cậu Trần, tôi nói như thế nào, nói anh là lãnh đạo của tôi, hay là bạn tôi? Hay là…”
“Nói tôi là bạn của cô đi!”
Trần Nam cười chua xót.
Đừng nói hôm nay Trịnh Nhật Kim giúp mình, chính mình giúp cô ta một chút cũng là chuyện nên làm.
Trịnh Nhật Kim nói như thế nào đều là nhân viên của mình, cầu đến mình, chính mình cũng không thể tùy tiện đuổi người ta đi.
Cho nên lần này Trần Nam rất chủ động.
Sau khi giao hẹn xong, Trần Nam đầu tiên là đến bệnh viện đưa cơm cho Dĩnh Nhi, đợi đến khi Tô Tường Đan tới, mới mang theo Trịnh Nhật Kim rời đi.
Địa điểm nằm trong phòng riêng của một nhà hàng ở Kim Lăng.
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Nam giải quyết, tương đối nhẹ nhàng quen thuộc.
Hầu như tất cả đều có cùng một khởi đầu.
Đẩy cửa phòng.
“A, Nhật Kim, sao bây giờ con mới tới? Hả? Chàng trai này là ai? ”
Trong phòng, một người phụ nữ trung niên ăn mặc tương đối thời thượng, chắc là mẹ Trịnh Nhật Kim, giờ phút này lạnh lùng nhìn về phía Trần Nam.
Chỉ nhìn Trần Nam cả người ăn mặc bình thường, cũng đã làm cho người phụ nữ trung niên có chút khinh bỉ.
Bà ta là người trong thành phố, từ xưa đối với cách ăn mặc của người nông thôn luôn khinh thường.
“À, anh ấy tên là Trần Nam, là bạn… trai của con!”
Mà Trịnh Nhật Kim, cũng không biết đầu đang suy nghĩ cái gì, vậy nhiên từ trong miệng trực tiếp thốt ra lời này.
Vốn đã giao hẹn là bạn bè được không?
Lại bị người ta coi là bạn trai, mẹ kiếp!
Trong lòng Trần Nam tràn lên một trận xấu hổ, nhưng đã như vậy, cũng không có cách nào cãi lại.
Mà Trịnh Nhật Kim thì sao, sau khi nói xong liền thè lưỡi, kích động một trận.
Đúng vậy, trong lòng mình nghĩ cái gì vậy?
Đương nhiên chính là nghĩ, nếu cậu Trần là bạn trai của mình thì tốt rồi.
Mấy ngày nay, Trịnh Nhật Kim thậm chí nằm mơ đều suy nghĩ.
Trước kia, Trịnh Nhật Kim biết Trần Nam rất có tiền, nên mới thích Trần Nam.
Nhưng khoảng thời gian này ở chung, đã làm cho Trịnh Nhật Kim Triệt triệt để nhìn thấy một mặt khác của Trần Nam, khiêm tốn sống nội tâm, đối với mọi người khoan dung, đặc biệt là cậu Trần rất tin tưởng cô ta.
Điều này làm cho Trịnh Nhật Kim trước kia đã yêu Trần Nam trên mặt này, lại thêm một phần quý trọng nhân cách của Trần Nam.
Tự nhiên mê mẩn vô cùng.
“Cái gì? Nhật Kim, con đang nói cái gì vậy? Cậu ta là bạn trai con?”
Mẹ Trịnh Nhật Kim lập tức kinh hãi, giống như ba cô ta, hai người đều kinh ngạc há to miệng.
Hai người đều là công chức, từ trước đến nay luôn chú trọng môn đăng hộ đối.
Hiện tại con gái thế mà dẫn tiểu bạn trai của mình đến xem mắt, cái này…
“Ba, mẹ, đúng vậy, anh ấy là bạn trai của con, hai chúng con nói chuyện yêu đương được một thời gian rồi!”
“Trần… Nam, chào hỏi ba mẹ em đi!”
Nhìn trong ánh mắt cậu Trần cũng không cự tuyệt thân phận này, Trịnh Nhật Kim cũng hơi lớn mật một chút.
Nhắc nhở Trần Nam.
“Xin chào dì…”
“Tôi không tốt, hừ! Thằng nhóc lông vàng từ đâu ra, con gái của tôi vậy mà cũng có thể tiếp xúc với loại thấp kém như cậu sao? Mau cút cho tôi!”
Mẹ Trịnh Nhật Kim trực tiếp lạnh lùng mắng.
Hiện tại bà ta thật vất vả lắm mới nói chuyện với vợ của một lãnh đạo, hôm nay đều đã hẹn trước, để cho hai đứa nhỏ gặp mặt, quen biết một chút.
Sau này thành công, hai nhà đó đều là thông gia.
Thật là một chuyện tốt.
Không ngờ đứa con gái này của mình còn hết lần này tới lần khác không để ý, bây giờ lại, chính mình ép thêm muốn đem con gái gọi tới, kết quả, côi ta mang theo một người bạn trai nhỏ tuổi đến.
Nhà trai bên kia rất nhanh sẽ tới đến, đợi người ta đụng phải, đừng nói là thành thông gia, làm không tốt đều thành kẻ thù.
Tức chết bà ta rồi thật là… nhìn Trần Nam, đương nhiên là cảm thấy vô cùng ghét bỏ.
Đang nói chuyện, cửa phòng bao bỗng nhiên mở ra vào lúc này.
Bên ngoài, đoàn người xách đồ đi vào.
“Lão Trịnh, xin lỗi nhé, chúng tôi đến trễ, ha ha ha!”
Đi vào một đoàn bốn người, trong đó còn có hai người trẻ tuổi một nam một nữ.
Đặc biệt là cô gái đó, ăn mặc đặc biệt xinh đẹp.
Nói thật, một màn này làm cho Nhà họ Trịnh bên này cũng không hoàn hồn lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nam sinh này hẳn là con trai nhà lão Giang.
Vậy cô gái này?
Cậu ta sẽ không đem thêm một cô bạn gái nhỏ đến chứ?
“Aiyo, lão Trịnh, tôi giới thiệu một chút, đây là con gái chú ba nhà tôi, cháu gái tôi, nhất định phải cùng anh trai nó đến đây chơi, học tập tại đại học Kim Lăng, năm nay là năm cuối đại học!”
“Cháu gái, chào hỏi chú Trịnh một câu thật lớn đi con!”
Nhưng mà cô gái này, giống như không nghe thấy, giờ phút này ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Nam.
Khóe miệng thì sao, lại càng mang theo một nụ cười trào phúng.
“Ha ha, Trần Nam, không thể tưởng tượng được có thể ở chỗ này gặp được cậu?”