Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 176
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 176 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
Sau khi đưa Liêu Lan theo, Trần Nam lái thẳng xe vào biệt thự suối nước nóng.
Đồng thời còn bảo mấy vệ sĩ mở cửa, đưa cô ta vào trong một gian phòng theo dõi.
“Chà! Anh trai tài xế, không ngờ anh cũng máu mặt trong biệt thự suối nước nóng đấy, mấy vệ sĩ này đều nghe lời anh cả!”
Linh Linh cười nói.
“Cậu Trần, cậu đã về!”
Bên trong biệt thự, Lý Vĩnh An và Triệu Cao Hùng thấy Trần Nam đi tới, vội chạy tới đón tiếp.
Đồng thời, cũng cung kính chào hỏi bác Khang.
Lý Vĩnh An và Triệu Cao Hùng bình thường ở Kim Lăng vênh vênh váo váo, nhưng trước mặt Trần Miểu và bác Khang quản gia này, thì chỉ là tép riu thôi.
Những lời này, lại khiến bác Khang thậm chí là Thiên Long Địa Hổ ở phía sau còn có cô cháu gái Linh Linh, tất cả đều sững sờ.
“Cậu Trần?”
“Cậu là cậu Trần?”
Bác Khang kinh ngạc nói.
“Vâng, là tôi, vừa nãy đã định giới thiệu bản thân rồi, mà chưa kịp!”
Trần Nam khổ tâm cười.
“Khụ khụ…”
Bác Khang vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.
Phải biết là, vừa nãy ở trên xe nói đủ thứ về cậu Trần á?
Càng không ngờ, người ăn mặc giản dị, tính cách khiêm tốn này, lại chính là cậu chủ nhà họ Trần.
Xem ra cô chủ nói không sai.
“Ơ? Anh chính là cậu… Cậu Trần đó sao?”
Linh Linh mới đầu đứng rất gần Trần Nam, nói sao nhỉ, có cảm giác anh tài xế này rất thành thật, sau khi nghe thấy thế, Linh Linh hết cả hồn!
Trần Nam đành cười khổ lắc đầu.
Đây chỉ là khúc dạo đầu, Triệu Cao Hùng tất nhiên đã chuẩn bị tiệc tối xong xuôi, mọi người ăn uống no nê, dần nhanh chóng trở nên thân quen.
“Cậu Trần, cô chủ cử chúng tôi đến đây trước, là bởi có việc muốn thông báo với cậu, đồng thời, đây cũng là ý của ông chủ, tôi nghĩ cô chủ từng nhắc tới chuyện này với cậu không chỉ một lần!”
Lúc này bác Khang cung kính nói.
“Là thế này, bài kiểm tra của cô chủ đã hoàn thành từ sau năm trước rồi, mà bài kiểm tra của cậu, sẽ chính thức bắt đầu từ bây giờ, nên lần này gia tộc quyết định, lấy thân phận ban đầu của cô chủ và cậu trong thành phố Kim Lăng, bắt đầu tiến hành bán đấu giá tập đoàn thương mại Kim Lăng, sau khi bán đấu giá xong, cậu sẽ giành được một phần tài sản của riêng cậu, sử dụng số tiền này, cậu phải bắt đầu tự mình phát triển những tập đoàn khác thuộc về cậu ở Kim Lăng.”
Bác Khang nói những chuyện này, Trần Miểu tất nhiên đã nhắc trước cho Trần Nam nhiều lần rồi.
Nên Trần Nam từ đợt trước đã chuẩn bị dần rồi.
Đã bước đầu đàm phán thành công với hai hạng mục bên Livestream Siêu Phàm và Vân Mông Sơn.
Chỉ không ngờ, gia tộc muốn bán đấu giá con đường thương nghiệp Kim Lăng.
“Việc tôi phải tự phát triển thì tôi biết, nhưng con đường thương nghiệp Kim Lăng đã thu được lợi nhuận rồi, không nhất thiết phải bán đấu giá chứ?” Trần Nam cười khổ nói.
Dù sao Trần Nam đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, cũng có tình cảm với con đường thương nghiệp này.
“Hả? Lợi nhuận ấy chỉ dùng để kiểm tra cậu và cô chủ thôi, gia tộc sao để tập đoàn nhỏ vậy tồn tại mãi được, nhưng nếu cậu Trần thích, chờ sau khi cậu hoàn thành kiểm tra, cậu có thể mua lại nó, làm chỗ giải trí tiêu khiển thường ngày cho bản thân cũng được!”
Còn việc Trần Nam hỏi như vậy, bác Khang cũng không hiểu lắm.
Nhưng Trần Nam đã hiểu, cũng phải, tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng có to thế này, so với sản nghiệp trải dài khắp thế giới của nhà họ Trần, thì cũng chỉ như con kiến thôi.
Hầy, bán đấu giá thì bán đấu giá vậy?
Dù sao giờ anh cũng chẳng thiếu tiền, giữ lại con đường thương nghiệp Kim Lăng chẳng nhẽ để lòe thiên hạ à? Tầm thường!
“Còn có cậu Trần này, lực lượng bảo vệ của gia tộc ở Kim Lăng, sau này cũng sẽ do cậu tự quản lý, ngoài ra còn cử Thiên Long Địa Hổ tới đế làm vệ sĩ riêng cho cậu!”
Bác Khang nói.
Liếc nhìn Lý Vĩnh An.
Lý Vĩnh An hiểu ý ngay, cẩn thận lấy một máy có nút bấm, đặt vào tay Trần Nam.
Máy bấm nút này Trần Nam cũng không xa lạ gì.
Lần trước suýt chút nữa bị Ninh Kiến Văn hại, Lý Vĩnh An đã dùng cái này, gọi tới bốn năm mươi cái trực thăng tới cứu cậu.
“Đây là máy báo tin căn cứ khẩn cấp, cậu Trần, sau này nó là của cậu!”
Tiếp đến, là ký đủ loại giấy tờ kiểu như chuyển nhượng gì đó, sau khi xong xuôi mọi việc, đã gần tám giờ tối rồi.
Nói thật, tình hình gia tộc ở Kim Lăng hôm nay xem như bày ra hết cho anh xem.
Trần Nam vô cùng kinh ngạc.
Cái gọi là căn cứ khẩn cấp, chẳng những có một đội lực lượng vũ trang, bao gồm đội điều trị giỏi nhất, cùng chỗ thu thập tình báo các loại.
Giống hệt như trên phim hay diễn vậy.
Trước đây Trần Nam chưa từng tiếp xúc với những thứ như này.
Mà từ giờ trở đi phải quản lý việc này, cũng có nghĩa sau này Trần Nam phải gánh vác trách nhiệm nặng nề rồi.
Được rồi, sau này từ từ tính!
Chờ mọi người đi nghỉ rồi, Trần Nam cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc này mới chợt nhớ ra, đúng rồi, vẫn còn việc chưa giải quyết xong!
Khóe miệng liền nở nụ cười nhạt, Trần Nam đi vào trong một căn phòng.
“Mẹ kiếp, thành thật tí đi, không tao đánh chết mày, mày xem mày cắn tao này, mày cầm tinh con chó hả?”
Vừa mới tới cửa, đã nghe thấy tiếng vệ sĩ bên trong quát nạt.
“Thả tôi ra, khốn nạn, chúng mày có tin cậu Từ nhà tao tới đây, giết hết chúng mày không!”
Liêu Lan mắng.
“Ha ha ha, cậu Từ? Tao lại sợ quá, mày cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, cô em, nói cho em biết, đắc tội cậu Trần ở Kim Lăng của chúng tôi, cô chờ chết đi!”
“Cậu Trần nào? Tôi đắc tội cậu Trần ở Kim Lăng khi nào chứ?”
Liêu Lan hoảng hốt.
“Còn giả ngu hả, người hôm nay bắt cô tới đây, chính là cậu Trần của bọn tao!”
“Hả? Là anh ta? Là sao cơ? Anh ta chính là cậu Trần ở Kim Lăng sao?”
Mà Tràn Nam, đúng lúc ấy đẩy cửa đi vào.
“Cậu Trần!”
Hai vệ sĩ lập tức cung kính cúi đầu, sau đó thức thời lui ra ngoài.
“Anh anh anh… Anh muốn làm gì?”
Liêu Lan giờ mới biết sợ.
Cũng biết tại sao, lần trước ở Tô Lạp Đề, một mình anh lại có thể gọi cả đống người xông tới được.
Thì ra anh ta chính là cậu Trần!
“Đưa cô giam trong phòng này, cô nói xem để làm gì?”
Trần Nam cười.
“Nhưng cậu Trần này, tôi là người của cậu Từ đấy!” Liêu Lan bị trói chặt, lúc này, còn khẽ nói một câu, sau đó cúi đầu xuống.
Dáng vẻ ấy, muốn bao nhiêu thẹn thùng có bấy nhiêu e lệ.
Phải, hai vệ sĩ kia nói đúng, cậu Từ so với cậu Trần, thì chẳng đáng là gì.
Nếu không chiếm được vị trí người phụ nữ của cậu Từ.
Thì thành người của cậu Trần đây cũng được.
Mặc dù từng có ân oán, nhưng cậu Trần có lẽ vẫn vừa mắt vẻ đẹp của cô.
“Tôi quan tâm gì cô là người của ai, dù sao tôi cũng không chạm vào cô, nhưng giờ cô đã rơi vào trong tay tôi rồi, nợ thì vẫn phải trả, cô cũng chẳng có gì để trả, thôi thì lấy thân thể cô vậy!”
“Hả? Anh có ý gì?”
Trần Nam nói, vừa bước ra ngoài, vừa bấm điện thoại: “Này, ra đường tìm cho tôi mấy gã lang thang…”
“Khốn nạn! Anh định làm gì? Anh quay lại cho tôi! Á!”
Liêu Lan hoảng sợ gào thét theo bóng lưng Trần Nam.
Không cần nghĩ cũng biết Trần Nam có ý gì, nhỉ?
Mà Trần Nam, tất nhiên sẽ không chạm vào thứ đàn bà như Liêu Lan.
Sau đấy, Trần Nam đi ra ngoài, thưởng thức ánh trăng đêm này.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Lý Vĩnh An gọi điện thoại tới.
“Ha ha cậu Trần, cô gái kia bị dọa sợ hết hồn rồi, cái gì cũng khai hết, không ngờ cô ta còn biết không ít bí mật của tập đoàn Hải Sơn, hơn nữa cô ta đồng ý giúp chúng ta lấy được thứ ta muốn rồi!”
Lý Vĩnh An cười.
“Vẫn là chủ ý của tổng giám đốc Lý sáng suốt, nếu không có ông nhắc nhở, tôi thật sự đã đè cô ta lại đánh một trận rồi!”
Trần Nam xấu hổ cười.
Chuyện này, tất nhiên Lý Vĩnh An đã từng nhắc nhở Trần Nam rồi.
“Vậy cậu Trần yên tâm, nếu tập đoàn Hải Sơn đã không có mắt đắc tội cậu, xin hãy cho tôi thời gian một ngày một đêm, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thích đáng!”