Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 183
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 183 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chapter 183 - Chương 183: Câu đố về thân phận của Trần Nam
Sau khi hai bên gọi điện thoại xong, cứ giằng co chờ đợi.
Mà cảnh sát, gặp tình huống này cũng không nói gì thêm, thậm chí còn bảo giải quyết riêng, trước hết chờ hai người đấu đá xong hiệp này đã.
“Cuối cùng thì ai mạnh hơn ai?”
Lý Thi Vân cũng thầm do dự.
Cô vừa hy vọng là Đinh Tú, vừa mong là Mã Đường trước giờ vẫn si mê cô.
Nói chung cô đang rất rối rắm.
Lúc này, trong phòng tạm giam đột nhiên vang lên chuỗi tiếng bước chân.
Rất vội vã, hình như có không ít người.
“Chết tiệt, bố? Có phải tổng giám đốc Lý đến không?”
Đinh Tú phấn khởi!
“Sao có thể thế được, chuyện này, tổng giám đốc Lý sẽ không đích thân ra mặt!”
Bố Đinh Tú khẽ nói.
Lúc này cửa được đấy ra.
Một nhóm người trung tuổi mặc cảnh phục đi vào trong.
“Chính uỷ Triệu, cục trưởng Lưu!” Hai anh cảnh sát vội vã khom lưng chào.
Phía sau, cũng có không ít người máu mặt đứng.
“Triệu xx, là tôi gọi điện cho tổng giám đốc Lý!” Bố Đinh Tú vừa thấy cảnh hoa, kích động suýt nữa thì run rẩy.
“Lưu yy, chúng tôi là bên bị hại, cũng đã liên lạc với cô Mã Thư Đình rồi, người bị đánh là em trai của cô Mã Thư Đình ạ!”
Mã Thư Đình cũng hít sâu một hơi.
Lúc ấy em gái bảo được mấy chú lái bảy tám chiếc Maybach cứu, cô còn không tin, giờ vừa thấy năng lực hiện tại của em gái Đường, so với cô còn mạnh hơn nhiều.
Còn kinh động tới cả xx và yy!
Vì thế, hai bên đều bày tỏ rõ lập trường của mình cho hai vị lãnh đạo.
“Hừ, tổng giám đốc Lý gì, em trai gì chứ! Tiểu Vương, toàn bộ quá trình đã hỏi rõ chưa?”
Triệu Hùng hỏi.
“Đã hỏi rõ, là Mã Đường cố tình gây sự ở tiệm vàng Thái Hoà, đánh Lý Thi Vân, sau đó Lý Thi Vân gọi người tới, đấu lại với Mã Đường!”
“Tốt, tôi thấy hai bên các cậu không ai nhường ai, vậy đừng hòa giải nữa, cứ theo trình tự bình thường, tạm giam và xử phạt hành chính! Người gây rối, giam tất cả lại!”
Triệu Hùng lạnh lùng nói.
Chuyện này, hai bên cùng ngơ ra.
“Này là có ý gì? Không phải tới giúp sao?”
Mã Thư Đình không ngờ, kiên quyết của mình, lại đẩy em trai vào tù!
Sao lại thành thế này rồi?
Chẳng phải năng lực của em gái sao? Nếu như không phải, vậy chuyện nhỏ này sao kinh động tới cả xx với yy chứ!
“Cậu chính là cậu Trần, Trần Nam sao?”
Tiếp đấy, mấy người nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người Trần Nam.
“Là tôi đây!” Trần Nam gật đầu.
Thật ra ban nãy, khi Trần Nam ở trên xe cảnh sát, đã liên hệ với Hoàng Lê Trạch rồi.
Kể lại sự tình cho ông ta.
Đây cũng không phải chuyện xấu gì, dù sao bản thân anh cũng chẳng liên quan.
Vốn tưởng Hoàng Lê Trạch đánh tiếng tí thôi, không ngờ xx và yy lại đích thân tới.
“Ui da, cậu chỉ là người chứng kiến thôi, giờ không còn chuyện gì nữa rồi, cậu về trước đi!”
“Được, làm phiền rồi!”
Trần Nam cũng không nói gì thêm, đi thẳng ra ngoài dưới sự ngạc nhiên của mọi người.
Mà mọi người cũng đều nhìn ra.
Họ rõ ràng xông đến đây là vì Trần Nam.
Vì sau khi Trần Nam đi, những người kia chẳng để ý gì mọi người trong phòng nữa, theo ra cùng Trần Nam.
“Má nó!”
Mã Thư Đình ngoài xấu hổ ra, còn kinh ngạc bất ngờ!
Lý Thi Vân và Trần Tiểu Ái cũng vậy.
Đều vô cùng kinh ngạc.
Mối quan hệ của Trần Nam, cứ nhìn thái độ những người ấy vừa đối xử với họ đi, rõ ràng là đều mạnh hơn với bố Đinh Tú và chị của Mã Đường!
Trần Nam rốt cuộc có thân thế gì?
Trong lòng hai người cùng nghĩ.
Tảng đá lớn vừa hạ xuống, lại nâng lên.
Mã Thư Đình cũng không ngờ, lại bẽ mặt như vậy!
Hơn nữa trong lòng còn hơi căng thẳng.
Ba cô gái, đều sợ rằng Trần Nam mới là ông trùm!
Còn về Trần Nam giờ đã ra khỏi đấy, chuyện làm anh hơi bất ngờ là, cục trưởng cục quản lý kinh tế Hoàng Lê Trạch, đã lái xe đến chờ ở bên ngoài rồi.
Lên xe.
Hoàng Lê Trạch cười nói: “Cậu Trần, cậu chỉ là người chứng kiến thôi, sao lại bị bắt vào thế! Ha ha!”
Ông ấy nói tới chuyện Mã Thư Đình kiên quyết cho anh là đồng loã, khụ khụ, nói sao giờ, có chút ân oán cả.
Trần Nam tuỳ tiện qua loa hai câu.
“Đúng rồi cậu Trần, tôi còn có một chuyện nhỏ! Cũng không biết có nên nói hay không!”
Hoàng Lê Trạch vừa lái xe đưa Trần Nam về trường học, vừa cười nói.
Mà ấn tượng của Trần Nam với Hoàng Lê Trạch này, cực kỳ tốt.
Đây là một cán bộ có thể phát triển giới thương nghiệp Kim Lăng thêm một bước.
Nên nói chung là, phía Trần Nam cũng là cầu được ước thấy.
“Là thế này, đợt trước, cục quản lý kinh tế nhận được một chỉ tiêu nhiệm vụ, đó là tăng cường kinh tế thành phố và nông thôn, cục quản lý kinh tế tất nhiên phải phối hợp, phải tạo thành ra thành tích, nên tôi định thí điểm xây dựng ở những nơi như thị trấn, thôn làng.”
“Từ đầu, đã làm phiền cậu Trần rất nhiều rồi, tôi đã xin vốn đầu tư từ một vài tập đoàn lớn khác, nhưng đã bàn xong xuôi rồi, ai ngờ đâu, mấy ngày trước tập đoàn Hải Sơn đột nhiên phá sản, liên đới tới không ít xí nghiệp cũng bị ảnh hưởng, vốn đầu tư ban đầu, cũng không còn nữa!”
Hoàng Lê Trạch cười khổ.
Trần Nam cũng dở khóc dở cười, tập đoàn Hải Sơn thật ra là do anh phá huỷ.
Ra là cũng ảnh hưởng tới không ít người.
“Thế nên tôi giờ tính thế này cậu Trần, tôi nghe nói, quê cậu là một làng của huyện Bình An trực thuộc Kim Lăng, tôi đã điều tra tài liều rồi, vị trí giao thông nơi ấy cũng khá tốt, nếu cậu đồng ý đầu tư phát triển xí nghiệp ở đấy, chỉ vài năm thôi, là có thể đưa kinh tế huyện Bình An đi lên, tất nhiên, phía chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ tài nguyên!”
Hoàng Lê Trạch trưng cầu ý kiến của Trần Nam.
Phía Trần Nam tất nhiên không có vấn đề gì.
Còn bảy ngày nữa là thi xong, sau khi thi xong, Trần Nam có mấy tháng rảnh rỗi, tập trung phát triển những hạng mục này của mình.
Mà thật ra, đầu tư ở quê hương, Trần Nam cũng từng suy xét từ lâu rồi, dự định sau này sẽ bàn chuyện này với Hoàng Lê Trạch.
Giờ thì, anh lại gián tiếp phá huỷ kế hoạch đầu tư ban đầu của Hoàng Lê Trạch.
Yêu cầu này, Trần Nam cũng chẳng còn lý do gì để từ chối cả.
Hơn nữa, căn bản cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.
Nên lập tức quyết định đồng ý.
Sau khi trở lại ký túc xá.
Trần Nam đặt vòng tay vừa mới mua xuống.
Dương Phong và Lý Cảnh Hiên đang bận ôn tập trong ký túc.
Đúng lúc ấy, di động của Trần Nam vang lên, là chị Trần Miểu gọi tới.
Trong ký túc xá không tiện nghe máy, Trần Nam rời khỏi ký túc tới nhà vệ sinh.
Vì nhẩm tính ngày, chị gái chắc hôm nay tới rồi, Trần Nam vốn đã định gọi cho chị từ sớm.
Mà chờ Trần Nam vừa ra ngoài.
Năm người vốn đang học trong phòng, tức thì buông sách trong tay xuống.
Còn có một người ra canh ở cửa.
“Dương Phong, mau xem lão Trần lại mua thứ gì hay ho, chậc, nếu cuối cùng thật sự như suy đoán của Triệu Quỳnh Dao và Từ Lộ Khiết, lão Trần chính là cậu Trần, sau này anh em chúng ta có thể được thơm lây rồi!”
Lý Cảnh Hiên cười he he.
Dù sao giữa bạn cùng phòng với nhau ăn vụng đồ, trộm đồ, bao gồm cả Trần Nam thì cũng không phải làm lần đầu.
Cũng không phải phạm tội gì.
Huống chi bây giờ, tất cả đều vô cùng tò mò về thân phận của người anh em lão Trần!
“Phải, mong là suy đoán của hội Từ Lộ Khiến là đúng!”
Dương Phong vò đầu cười, nếu như là thật, Dương Phong thật lòng mừng cho lão Trần.
Mà đúng lúc này, di động Dương Phong weixin báo có yêu cầu video call.
Vừa nhìn, là Từ Lộ Khiết gọi đến.
“Dương Phong Dương Phong, Trần Nam cậu ấy đã về chưa?”
“Về rồi, giờ đi vệ sinh rồi, với cả cầm về hai hộp đồ trông có vẻ đắt đỏ lắm!”
“Hả? Cho tôi xem với nào!”
Người nói không phải là Từ Lộ Khiến, tất nhiên là bạn cùng phòng của cô ta, mà Triệu Quỳnh Dao cũng rất tò mò muốn thấy.
Tóm lại mấy người này chừng nào chưa xác định được thân phận của Trần Nam, thì còn ăn không ngon ngủ không yên, đặc biệt là Triệu Quỳnh Dao, giờ sống một ngày như một năm, ngày nào cũng bị dày vò.
Có nên bày tỏ xin lỗi với Trần Nam không? Giờ Tô Quân Dao không ở đây, nói không chừng hai người còn có cơ hội quay lại?
Nhưng lỡ đâu, Trần Nam không phải cậu Trần, mà là một tên khố rách thì sao?
y da! Tóm lại vấn đề này sắp làm Triệu Quỳnh Dao phát điên rồi.
“He he, Lý Cảnh Hiên nhấc hộp lên, mở ra xem lão Trần mua cái gì đi!”