Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 186
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 186 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chapter 186 - Chương 186: Không có ý vả mặt cậu ta
Trần Nam cũng đã đến.
Cũng cầm chiếc vòng tay của mình.
Tuy Tần Ngọc không để cho anh mời nhưng Trần Nam cũng đã suy nghĩ cẩn thận, sau khi mời những cô nữ sinh này ăn sáng, cũng cứ như vậy thôi.
Thế nên Trần Nam vạch kế hoạch từ móc tiền túi.
Nhưng vừa mới đến, lại thấy người theo đuổi Tần Ngọc, Lý Vinh đã ở đó. Hơn nữa, cậu ta cũng đến tặng quà cho Tần Ngọc rồi.
“Trần Nam, ở bên này!”
Tần Ngọc không thấy Lý Vinh, sau khi nhìn thấy Trần Nam đang đứng ở bên kia đầu cầu thang, cô ấy cười vẫy tay với anh.
“Sao tên này lại ở đây?”
Lý Vinh vừa nhìn thấy Trần Nam, khuôn mặt tối sầm lại.
Thỉnh thoảng mới được ở chung với Tần Ngọc, Lý Vinh nhìn quần áo của Trần Nam, cậu ta không nên có lòng đố kỵ mới phải.
Nhưng bây giờ, rõ ràng anh đã đến quá gần Tần Ngọc rồi.
“Đương nhiên phải ở đây rồi, bữa sáng hôm nay, là tiểu Ngọc mời riêng Trần Nam mà, cậu Lý, sao cậu lại ngồi ngay chỗ của Trần Nam vậy!”
Vào lúc này, Triệu Đồng Linh nói.
“Ồ? Trần Nam, cậu cầm cái gì trong tay vậy?”
“Hôm qua tôi không chộp được vòng ngọc, chẳng may khiến cái vòng ngọc của bạn Tần Ngọc bị vỡ, tôi cái này đến để bồi thường cô ấy!”
Trần Nam nói.
“Trần Nam, chẳng phải tôi đã bảo cậu không cần bồi thường sao, sao cậu còn mua nữa? Cậu tốn tiền bồi thường vòng ngọc cho tôi làm gì chứ! Chuyện này cũng không thể trách cậu được!”
Lúc rảnh rỗi Tần Ngọc đã nghe bạn cùng phòng nói, biết được hoàn cảnh gia đình của Trần Nam vô cùng không tốt.
Bây giờ, anh đã giúp cô ấy, vậy mà chỉ trong thoáng chốc cô ấy lại khiến anh phải bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Sao trong lòng có thể thoải mái được.
Hơn nữa, cái vòng tay này chỉ có mấy vạn tệ, Tần Ngọc thật sự không để trong lòng.
Lập tức có hơi sốt ruột nói.
“Hừ, tên này còn tốn nhiều tiền như vậy, tiểu Ngọc cậu đừng nghĩ nhiều, chỉ sợ là món đồ chơi mấy tệ mua ở chợ đêm thôi!”
Lý Vinh khinh thường nói thẳng.
“Ha ha ha, bọn tôi biết mà, cái vòng ngọc của Tần Ngọc năm vạn tệ, chẳng lẽ Trần Nam thật sự có thể bỏ ra năm vạn tệ đền cho Tần Ngọc sao!”
Triệu Đồng Linh cười lớn: “Cậu Lý, cậu mau nói cho mọi người giá tiền của cái ngọc bội này đi, bọn tôi thật sự không đoán được!”
“Được rồi được rồi, tôi đã nói là không nhiều nhặn gì, mười hai vạn thôi!”
Lý Vinh nói xong, bèn dời ánh mắt lên người Tần Ngọc, mong được nhìn thấy thái độ của Tần Ngọc.
Nhưng khuôn mặt của Tần Ngọc vẫn bình thản như thường.
Trái lại những cô gái khác thì đều kinh ngạc.
“Mẹ nó, mười hai vạn!”
Triệu Đồng Linh hét lớn.
Những cô gái còn lại cũng há to miệng.
Mà những vai cô sinh viên đang ăn sáng ở trong tiệm cơm cũng ghé mặt liên tục nhìn sang bên này.
Đúng vậy, trông cái khối ngọc kia, cũng không giống vật tầm thường.
Nghe cái giá mười hai vạn thì càng kinh ngạc hơn.
Biểu cảm của đám người nhìn về phía Lý Vinh lập tức thay đổi.
“Cậu Lý, cậu đúng là cái gì cũng cam lòng bỏ ra cho tiểu Ngọc nha!”
Một cô gái ghen ghét nói.
Dù sao cũng là mười hai vạn, mua một món quà, có bao nhiêu người dám làm như vậy chứ.
Có cô gái nào không thích một chàng trai như vậy chứ.
Có cô gái nào có thể chống lại sức hấp dẫn này đây?
“Tiểu Ngọc, cậu có thích không?”
Lý Vinh được mọi người nhìn bằng ánh mắt sùng bái khiến cho trong lòng cậu ta rất thoải mái.
Thầm nghĩ, cho dù ý chí của Tần Ngọc có sắt đá đến đâu, cũng phải vì chuyện này mà cảm động với mình thôi nhỉ?
Tần Ngọc cũng không trả lời Lý Vinh, cậu chàng này, khiến cho cô ấy cảm thấy rất phiền phức.
Lý Vinh bị ăn nguyên cây bơ, cũng rất khó chịu.
Lập tức đưa mắt nhìn về phía Trần Nam đang đứng, anh cũng mua vòng ngọc.
“Ha ha, cậu tên là Trần Nam đúng không, cậu nói lấy cái vòng ngọc mua cho tiểu Ngọc ra cho mọi người mở mang tầm mắt được không!”
Lý Vinh thầm nghĩ, có thể là vì Trần Nam nên tiểu Ngọc mới hờ hững với cậu ta như vậy.
Lập tức nhắm vào anh.
“Của tôi thì thôi đi, của tôi không tốt bằng của cậu, cũng đừng nhìn!”
Trần Nam nói.
Anh chỉ mua năm vạn, vốn là để đền cho Tần Ngọc.
Hơn nữa, Lý Vinh càng mở miệng mỉa mai thì vả mặt cậu ta càng dễ hơn.
Nhưng mà, anh còn chẳng phải là bạn bè gì với Tần Ngọc, sau này, Trần Nam cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Dù sao thì Tô Quân Dao cũng thật lòng với anh, anh cũng nên thật lòng với cô.
Không cần phải phân cao thấp với người theo đuổi cô ấy, có được cái gì đâu!
“Đúng vậy đó Trần Nam, cậu đừng sợ xấu hổ, bọn tôi không cười cậu đâu, mau lên, lấy ra cho mọi người xem thử đi!”
Triều Đồng Linh nói, không để cho Trần Nam đáp lời đã cướp vòng ngọc, sau đó đặt lên bàn.
Mấy cô gái ai cũng mong chờ.
Ha ha, bọn họ nghĩ, cái vòng mười hai vạn và cái vòng ngọc mấy tệ được lấy ra so với nhau, sẽ có chênh lệch như thế nào đây.
Giống như giá trị con người của hai người vậy.
Triệu Đồng Linh nhanh chóng mở ra.
Còn Trần Nam thì chỉ cúi đầu xuống, chuẩn bị tinh thần nghe lời chế giễu của bọn họ, sau đó tìm một cái cớ để rời đi.
Chuyện này coi như chấm dứt ở đây.
Sau đó lại đợi tới đợi lui.
Không nghe thấy lời chế giễu của Triệu Đồng Linh hay Lý Vinh.
Ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Đồng Linh nhìn cái vòng ngọc của anh mà ngây mười.
“Trần Nam… đây là… cái vòng ngọc mà cậu mua sao?”
Bọn Triệu Linh Đồng há to miệng.
“Mẹ nó, hình như đang là cái vòng ngọc Long Vân, tôi đã từng thấy trên mạng rồi, hai mươi vạn!”
“Đúng vậy, có phải cái này là đồ giả không? Nhưng nhìn cái màu xanh ngọc này đi, cho dù là giả thì cũng quá giống hàng thật rồi.”
“Đồ giả cái gì chứ, cái vòng Long Vân này dễ phân biệt được thật giả lắm, nhái theo không được đâu!”
“Nếu nói vậy thật thì cái vòng tay này của Trần Nam có giá hai mươi vạn sao!”
Trước đây mấy cô gái chưa từng gặp phải chuyện này, cho dù đánh chết cũng không tin đây là sự thật!”
Còn Trần Nam thì giống như nằm mơ.
Mẹ nó, cái hộp anh cầm đúng là cái hộp năm vạn, vì hai cái hộp được đóng gói khá giống nhau, nên Trần Nam đánh dấu một số năm và một số hai mươi lên hộp để phân biệt.
Nhưng bây giờ, trong cái hộp năm vạn lại có cái vòng ngọc hai mươi vạn của anh?
Mẹ nó!
Trong lòng Trần Nam như có vạn con ngựa lao nhanh.
Ánh mắt của mọi người càng khiếp sợ hơn!
Ngay cả một vài cô gái đang ăn sáng cũng vây quanh lại.
“Cho tôi xem với!” Tần Ngọc lắp bắp kinh hãi nhận lấy chiếc vòng ngọc trong tay Triệu Đồng Linh.
Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, Tần Ngọc cũng khiếp sợ nhìn Trần Nam: “Là thật, hơn nữa còn là thật đến mức không thể nào thật hơn. Trần Nam, cậu mua thật đấy à?”
Trần Nam cũng không biết phải trả lời thế nào.
Đặc biệt là Lý Vinh đang đứng bên cạnh, mặt đã đỏ lên, vì cái vả mặt này đúng là quá nhanh quá nguy hiểm!”
“Mẹ nó, vốn dĩ tôi còn tưởng cậu là một người trung thực, không ngờ cậu lại cố ý giả giờ như vậy. Tôi hỏi cậu, cậu nói của cậu không đắt bằng của tôi, cậu cố ý vả mặt tôi đúng không?”
Lý Vinh mất hết mặt mũi, tức giận.
“Tôi cũng… Tôi cũng không cố ý, vốn dĩ tôi chỉ cho rằng nó rẻ hơn của cậu, ai ngờ còn đắt hơn như vậy đâu!”
Trần Nam thật sự không muốn cạnh tranh ganh đua, đây là lời nói thật.
LÚc này anh mới nhớ, anh không cầm hai cái vòng ngọc này về, nhất định là bị động tay động chân rồi, chỉ có thể về hỏi bọn Dương Phong thôi.
Nhưng câu này, chẳng khác “giả vờ” là bao, khiến cho Lý Vinh càng xấu hổ và giận dữ hơn.
“Trần Nam, cậu mau trả lời bọn tôi đi, cậu mua thật sao?”
Một đám các cô gái đều thay đổi cách nhìn, lập tức hưng phấn hỏi.