Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 187
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 187 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
“Cái vòng ngọc này… là của bà nội tôi ngày trước, tôi không có gì để đền, đành mượn nó…”
Trần Nam bèn nói dối.
“Mẹ nó, Trần Nam, có phải cậu không biết được giá trị của cái vòng ngọc này không? Cậu tặng nó cho Tần Ngọc, cậu nhất định sẽ hối hận, tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu hối hận còn kịp đó!”
Trái tim đang treo cao của Triệu Đồng Linh lúc này mới hạ xuống.
Mẹ nó, lúc này sợ muốn chết, nếu Trần Nam có thể mua được cái vòng ngọc hai mươi vạn, chẳng lẽ Trần Nam là cậu ấm thuộc hàng con ông cháu cha.
Triệu Đồng Linh coi thường cái loại như Trần Nam vậy.
Cũng cảm thấy, Trần Nam là tên nghèo hèn, thoáng cái đã trở thành con ông cháu cha, khó lắm.
Cũng may, cũng may là không phải.
“Trước kia không biết, bây giờ đã biết, hối hận gì chứ, Tần Ngọc, cậu giữ đi!”
Trần Nam nói xong bèn đưa cái vòng ngọc cho Tần Ngọc.
Chuyện xấu hổ như vậy đã xảy ra rồi, Trần Nam chỉ có thể nói dối đến cùng, không thể đòi lại vật đã tặng được.
Còn Tâng Ngọc, chỉ trừng to mắt nhìn Trần Nam.
Cái vòng ngọc này qúy giá như vậy, dường như là thứ quý nhất nhà Trần Nam rồi, bây giờ nói cho là cho như vậy sao?
Trong lòng Tần Ngọc có hơi cảm động kỳ lạ.
Còn Lý Vinh đang bị tức điên.
Cái vả mặt này, đúng là nhanh đến nỗi không kịp phòng bị!
Nhất là đang đứng trước mặt nữ thần, lại còn ngu ngốc nha vậy, nhất định là bị mất mặt rồi.
Cậu ta lập tức hung hăng trợn mắt trừng Trần Nam, tức giận rời đi.
Trần Nam nhất định cũng ngây người.
Vốn dĩ anh chỉ muốn chấm dứt chuyện này, cũng không muốn đi ăn sáng.
Nếu không không khí sẽ rất xấu hổ.
Đang muốn tìm cái cớ, chuẩn bị đi xuống lầu.
“Trần Nam, cậu đứng lại đó!”
Tần Ngọc lại cầm cái vòng ngọc Long Vân mà Trần Nam tặng đuổi theo.
Hơn nữa còn thẹn thùng liếc nhìn Trần Nam, kín đáo đưa ngọc Long Vân cho Trần Nam: “Cậu có ý gì? Lấy vòng của bà nội cậu tặng cho tôi làm gì cơ chứ? Hơn nữa, cái vòng kia của tôi cũng không đáng giá nhiều như vậy!”
“Hả? Tôi chẳng có ý gì cả? Cậu cứ coi tôi bồi thường cho cậu!”
Nếu Trần Nam nói anh còn có một cái vòng năm vạn, có muốn đổi lại không? Cũng không thể nào mở miệng ra được.
“Cái gì mà coi như bồi thường chứ, đây là thứ quý giá nhất nhà của cậu, hơn nữa lại là của bà nội cậu để lại, nhất định là để cho con dâu tương lai của nhà họ Trần đấy, bây giờ cậu mà đưa cho tôi, cậu không biết lúc nãy cậu đi, bọn Đồng Linh đã nói gì đâu…”
Mặt của Tần Ngọc đã ửng đỏ.
Loại nữ thần khí chất như Tần Ngọc, nhất định là được rất nhiều cậu trai theo đuổi, nhưng mà, người khiến Tần Ngọc rung động vô cùng ít.
Đương nhiên, không phải là sau khi Trần Nam tặng cái vòng ngọc Long Vân này thì Tần Ngọc rung động với Trần Nam.
Chỉ có hơi chút cảm động, đồng thời trong lòng, cũng có chút cảm giác không nói nên lời với Trần Nam.
Cảm thấy Trần Nam thành thật như vậy, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý với mình, bây giờ có rất ít chàng trai như vậy.
Lại cố gắng học tập.
Rất thích cảm giác này.
Nhưng Trần Nam lại hỏi: “Bọn Đồng Linh nói gì?”
“Tôi không biết…” Tần Ngọc liếc Trần Nam, sau đó lại nói: “Tóm lại, thứ quan trọng như vậy cậu cứ lấy về đi, tôi không nhận nổi!”
“Cậu cứ nhận đi, sắp tốt nghiệp rồi, sau khi khai giảng, tôi ít khi ở trường, sợ không có cơ hội đi với cậu!”
Trần Nam cười khổ.
“Hì hì!”
Những lời này khiến Tần Ngọc bật cười: “Trần Nam, có phải cậu là loại không thích thiếu nợ ân tình của người khác không?”
“Ừ!” Trần Nam gật đầu.
“Vậy được, tôi sẽ giúp cậu giữ cái vòng trước, sau này cậu kết hôn, tôi sẽ trả vòng ngọc lại cho cậu!”
Khóe miệng của Tần Ngọc cũng hiện ra một nụ cười.
“Được!”
Trần Nam thấy cô ấy nhận, thầm nghĩ cuối cùng chuyện này cũng chấm dứt, xoay người rời đi.
“Này này này, Trần Nam!”
Tần Ngọc lại chạy theo: “Cậu không hỏi, đến lúc kết hôn cậu nói cho tôi biết thế nào được sao? Ngay cả cách liên lạc cũng không cho tôi sao?”
“Chuyện này… Được rồi, để tôi add cậu trên Wechat, đến khi kết hôn sẽ báo cho cậu!”
Trần Nam cũng không biết nên nói gì.
Trần Nam không phải loại người thẳng thừng từ chối rồi quay người bỏ đi được, dù sao anh cũng không muốn làm người ta mất mặt.
Cho nên cứ chiều theo ý của Tần Ngọc, Trần Nam thêm Tần Ngọc vào wechat.
Đương nhiên Trần Nam sẽ không ảo tưởng rằng một người xinh đẹp như Tần Ngọc lại thích anh.
Thậm chí sau lần này, add Wechat cũng không nhắn tin gì.
Nến anh không nghĩ nhiều,
Còn Tần Ngọc, tất nhiên sẽ cầm cái vòng ngọc của Trần Nam lên lầu, vì đây chỉ là cái hộp, bao bì gì đó Trần Nam để ở ký túc xá rồi, không có cầm theo. Mấy cô gái cũng không nghi ngờ gì câu chuyện của Trần Nam.
“Tiểu Ngọc, tiểu Ngọc, trả lại mà cậu ta không cần à?”
Thấy Tần Ngọc đi lên, mấy cô gái cười hỏi.
“Ha ha ha, quả nhiên, giống như tôi suy đoán, tên Trần Nam này chắc chắn thích tiểu Ngọc rồi nhưng cũng không phải là thích thường thường đây, lấy thứ quý giá nhất nhà ra để tặng cho cậu, đủ để nói lên hết thảy!”
Triệu Đồng Linh nói với vẻ mặt tự tin.
“Đúng vậy đó, lúc nãy mấy cậu có để ý không, tôi để ý, ánh mắt Trần Nam nhìn về phía tiểu Ngọc giống như sợ tiểu Ngọc từ chối cái vòng của cậu ta vậy!”
“Ôi, phải biết, loại ngọc thế này thường chỉ tặng cho con dâu, ha ha, tên Trần Nam này rất thông minh!”
Mấy cô gái cũng nói.
“Được rồi, mấy cậu đừng nói nữa, Trần Nam không có tâm địa gian ác những gì mấy cậu nói đâu, sau này mấy cậu cũng ít nói khích cậu ấy đi!”
Tần Ngọc cười khổ nói.
“Á á á, tiểu Ngọc cậu cứ bênh vực cho Trần Nam! Chẳng lẽ tiểu Ngọc cậu…”
Triệu Đồng Linh giả vờ như giật mình, trừng to mắt.
“Nói cái gì vậy hả, Đồng Linh, tôi sẽ mua cho cậu ba cái tiểu long bao, cho cậu ăn hết, chặn cái tính xấu miệng của cậu!”
Mấy cô gái cười đùa líu ríu.
Lúc này Trần Nam cũng không đến thư viện, vì bây giờ thư viện đã đông kín người.
Dứt khoát cầm sách về phòng ký túc xá học bài.
Thật không ngờ, đúng lúc bọn Dương Phong chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
Tần Ngọc đã gửi tin nhắn vào Wechat.
“Trần Nam, cậu đang ở căn tin ăn cơm trưa sao?”
Tần Ngọc hỏi.
“Đi xuống coi với bạn cùng phòng rồi nói, sao vậy?”
Trần Nam có hơi ngoài ý muốn.
“À à, cậu đi với bạn cùng phòng à, vốn dĩ còn muốn mời cậu ăn cơm chung, dù sao lần trước cậu đã giúp tôi hai lần!”
“Hai lần?”
“Đúng vậy, một lần cậu cõng tôi đến phòng y tế, còn nữa, cậu giúp tôi đuổi tên Lý Vinh phiền phức như ruồi kia, ha ha, hôm nay cậu ta không đến tìm tôi, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh!”
“Khụ khụ, Lý Vinh cũng rất tốt, cậu ta rất thích cậu!”
“Cậu có ý gì? Cậu muốn chúc phúc cho tôi với Lý Vinh ở bên nhau sao?”
“Tôi không có ý đó!”
“Cậu có cũng vô dụng, tôi căn bản không muốn ở bên cạnh cậu ta, đúng rồi, chiều nay tôi đến thư viện học, tôi giữ chỗ cho cậu, đến học chung đi, có bạn học chung cũng tốt!”
Trần Nam nhìn điện thoại, không biết nên trả lời như thế nào.
Nhất định Tần Ngọc không có ý gì với anh cả.
Nhưng anh lại có cảm giác không được tự nhiên khi ở cùng với một cô gái như Tần Ngọc, hơn nữa Trần Nam sợ bản thân sẽ thích cô gái này.
Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện như vậy vẫn nên ít làm thôi.
Dứt khoát không trả lời.
Lúc này, bọn Dương Phong xuống lầu ăn cơm.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Trần Nam không đến thư viện mà ôn tập ở ký túc xá.
Buổi trưa nhanh chóng qua đi.
Lúc này, Tần Ngọc lại gửi tin nhắn đến:
“Sao cậu không có đến? Tôi đã chiếm vị trí tốt cho cậu rồi, đợi cậu từ một rưỡi đến giờ, có phải cậu bận chuyện khác rồi không?”