Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 202
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 202 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
Cô y tá nhỏ dẫn Trần Nam xuống quầy thu phí.
Sao lại có vẻ hơi nghi ngờ.
Thoạt nhìn, cách ăn mặc của Trần Nam là của một người không có tiền.
Một trăm ba mươi nghìn này không phải là một số tiền nhỏ đối với một gia đình bình thường, sao cậu ta có thể thanh toán được?
Nhưng rất nhanh Trần Nam đã tát vào mặt cô ta. Trần Nam không chỉ trả một trăm ba mươi nghìn cho ca phẫu thuật mà còn trả thêm chi phí nằm viện.
Tổng cộng hai trăm nghìn!
Thậm chí anh còn không chớp mắt một cái.
Cô y tá nhỏ vô cùng ngạc nhiên.
Trần Nam phớt lờ cô ấy và tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Bọn họ vẫn còn tranh cãi.
“Anh cả, anh hai, chị ba, chị tư, đừng cãi nữa, em trả tiền đó xong rồi!”
Trần Nam nói.
“Hả?”
Lúc này không gian lặng đi một lúc.
Mấy anh chị em họ đều sững sờ.
Sau đó là Ngô Thy và Ngô Sinh, tất cả đều nhìn Trần Nam với vẻ hoài nghi.
“Thanh toán xong? Trần Nam, một trăm ba mươi nghìn ở đâu? Cậu lấy tiền ở đâu?”
Anh cả sửng sốt hỏi.
“Hừm, không phải chỉ một trăm ba mươi nghìn, anh chàng đẹp trai này đã trả hai trăm nghìn, đã thanh toán xong tất cả tiền viện phí!”
Cô y tá nhỏ không biết theo anh lúc nào đã nói ngay.
“Hai trăm nghìn?”
Đám đông còn tỏ ra ngạc nhiên hơn.
Sắc mặt Ngô Thy và Ngô Sinh càng nóng hơn, mới vừa rồi bọn họ còn trêu chọc Trần Nam mấy lần, vậy mà bây giờ Trần Nam thật sự lấy tiền ra, đúng là một cái tát vào mặt!
Lúc này họ nói với vẻ mặt thách thức: “Tiền này không phải trộm ở đâu đấy chứ?”
“Đúng vậy, mấy ngày trước tôi có đọc tin tức trên mạng có mấy người nói mất tiền, Trần Nam, không phải cậu nhặt được tiền mà không trả lại đấy chứ?”
“Tôi nghĩ là thế đấy! Hãy cẩn thận không họ lại gọi cảnh sát, với hai trăm nghìn này cậu sẽ bị bắt và bị kết án tử hình!”
Ngô Sinh hung ác cảnh cáo.
Dù sao cậu ta cũng làm trong một tập đoàn nên cũng biết rất nhiều điều.
Những câu nói này khiến bác gái Ngô kinh hãi: “Nam à, tiền này rốt cuộc ở đâu ra?”
“Ha ha, cháu đã trúng số nên có một chút tiền, bác đừng lo lắng về chuyện này!”
Trần Nam cười nói.
Không việc gì phải che giấu bác gái Ngô về thân thế của anh, chỉ là bây giờ, trong tình huống này anh không biết phải nói với bác gái Ngô như thế nào.
Anh chỉ biết thuận miệng nói vài câu.
Tuy nhiên, khi Ngô Thy và Ngô Sinh nghe thấy điều này, đôi mắt của họ mở to.
Đặc biệt là Ngô Thy.
Cô ta vội hỏi: “Cậu trúng bao nhiêu rồi?”
Những lời như vậy, người lớn như anh cả, anh hai xấu hổ không dám hỏi trực tiếp nhưng một cô bé như Ngô Thy lại không kìm được sự kinh ngạc trong lòng.
Phải biết rằng ông nội của cô ta luôn lải nhải rằng Trần Nam là một chàng trai trẻ tốt và ông ấy muốn gả cô cho Trần Nam.
Nhưng ai lại yêu một kẻ thất bại đáng thương như Trần Nam?
Do đó Ngô Thy đã thẳng thừng từ chối.
Khi cô ta nghe Trần Nam nói rằng anh đã trúng số, toàn thân cô ta run lên.
Chết tiệt, nếu anh ta thực sự trở thành một người giàu có, thì chẳng phải cô ta sẽ tiếc đứt ruột sao?
“Nói mau đi Trần Nam, cậu kiếm được bao nhiêu?”
Ngô Thy đứng dậy.
Trần Nam chỉ cười và sau đó đưa năm ngón tay ra.
“A? Năm trăm nghìn?” Ngô Thy bị sốc đến mức mở to mắt.
Ngược lại, vẻ mặt của bác gái Ngô tràn đầy vui mừng: “”Hả? Nam, thật sự là cháu trúng được năm trăm nghìn sao?”
Trần Nam cười khổ: “Bác gái không cần để ý là bao nhiêu, đừng lo lắng, cháu sẽ thanh toán bất cứ khoản chi tiêu nào của bác trai!”
Anh đỡ bác gái Ngô ngồi xuống.
Về phần Ngô Thy, lòng cô ta sốt ruột như kiến bò.
Phải làm sao đây?
Nghe giọng điệu của Trần Nam có vẻ như số tiền anh đã kiếm được là hơn năm trăm nghìn.
Có thể là năm triệu?
Ôi chúa ơi!
Ngô Thy càng nghĩ càng thấy lo lắng, nhưng Trần Nam cũng đang trêu chọc người khác, anh cố tình không nói chính xác số lượng để bọn họ tự đoán!
Hai ngày kế tiếp Trần Nam không trở về mà ở lại bệnh viện với bác trai Ngô, tuy nhiên tình trạng của ông ấy không nghiêm trọng và chỉ cần ở đó nghỉ ngơi một thời gian.
Buổi trưa hôm đó, Trần Nam chăm sóc cho bác trai Ngô ăn cơm xong.
Bản thân cũng thấy đói nên anh chuẩn bị ăn trong nhà ăn của bệnh viện.
“Không phải là Trần Nam sao! Thật sự cậu đã trở về!”
Khi anh đang gọi cơm thì đột nhiên bị vỗ vào vai.
Trần Nam quay lại và thấy đó là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm khá xinh đẹp.
Nhưng ngay cả khi trang điểm, Trần Nam cũng nhận ra cô ấy.
“Cậu là Lý Mai Linh?”
Trần Nam nói với vẻ ngạc nhiên.
Đương nhiên Trần Nam biết cô gái này, cô ấy là bạn học cấp ba của anh, học cùng lớp, hình như lúc đó cô ấy còn là lớp trưởng của lớp tiếng Anh, tên là Lý Mai Linh.
Lúc đó, cô ấy chỉ có thể được coi là ưa nhìn.
Nhưng sau ba bốn năm không gặp, sau khi trang điểm thì trông cô ấy thực sự rất gợi cảm và xinh đẹp.
Đó là một sự thay đổi lớn.
Thực ra việc gặp các bạn học cấp ba khi về nhà Trần Nam cũng đã chuẩn bị trước.
Dù sao những người đáng lẽ đi làm cũng đã đi làm.
“Hôm nay tôi nhìn thấy ảnh của cậu trong nhóm lớp tiếng Anh của chúng tôi, là do cô giáo Lưu My chụp, cậu mang theo hành lý nên tôi biết cậu đã trở lại! Không ngờ lại trùng hợp như vậy!”
Lý Mai Linh vừa nói vừa vuốt tóc.
Dù đã ra trường nhưng việc một số giáo viên lưu lại phương thức liên lạc của học sinh thân thiết trong lớp cũng không có gì là lạ.
Mẹ nó! Trần Nam đã rất ngạc nhiên.
Lưu My chụp ảnh mình khi nào, sao anh không biết?
Chắc rằng cô ta đã chụp bức ảnh khi xuống xe buýt.
Vì khi cô ta yêu cầu anh mang hành lý cho mình, cô ta đã cầm điện thoại và giơ về phía anh, anh đoán là cô ta chụp ảnh khi đó!
Mẹ nó! Người đàn bà này…
Trần Nam chửi thầm trong lòng, quả là không có đạo đức!
“Đúng rồi, sao cậu lại ở bệnh viện, cậu có người bệnh nào trong này sao?”
Lý Mai Linh trò chuyện với Trần Nam vài câu, trước đây hai người nói chuyện khá ít với nhau, nhưng bây giờ giống như cô ấy đã trải qua sự gột rửa của xã hội, đây cũng là chuyện sẽ xảy ra.
“Mmmmm, bác tôi đang ở trong bệnh viện này! Còn cậu thì sao? Cậu cũng đi thăm người bệnh sao?” Trần Nam hỏi.
“Ồ, tôi có rất nhiều người bệnh, về sau cậu có thể nói với tôi chuyện của bác cậu, có thể bớt đi một ít thủ tục!”
Lý Mai Linh cười nhẹ.
“Ha ha, tôi hiểu rồi, bây giờ cậu đang làm bác sĩ ở đây phải không?”
Trần Nam hỏi.
“Ừ, tôi làm bác sĩ thực tập ở đây, một thời gian nữa là có thể chuyển chính thức rồi!”
Lý Mai Linh nói với một chút tự hào.
“Thật tốt !”
Hình như gia đình Lý Mai Linh có chút quan hệ, nhưng đó là điều bình thường, bất cứ năm nào cứ gần đến ngày tốt nghiệp thì những chuyện này khó tránh khỏi.
Những người có mối quan hệ đều dựa vào chúng và những người không có thì dựa vào phép màu.
Nó chỉ là một việc bình thường!
Đến lượt Trần Nam gọi cơm.
“Cậu không phải gọi, bữa cơm hôm nay để tôi mời, dì, làm cho cháu hai phần cơm!”
Lý Mai Linh vẫy tấm thẻ trong tay, dì nhà bếp làm hai phần cơm đầy cho Trần Nam và Lý Mai Linh.
Đều là thức ăn ngon.
“Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn học cấp ba, đã mấy năm không gặp, mời cậu một bữa cơm cậu cũng không chê phải không?”
Lý Mai Linh che miệng cười nhẹ.
Trần Nam lắc đầu: “”Làm sao có thể, cảm ơn cậu, rất tốt!”
Cả hai cùng ngồi xuống.
Lý Mai Linh bắt đầu giới thiệu tình hình hai năm qua của mình, nói là giới thiệu nhưng thật ra chỉ là đang thể hiện bản thân tốt hơn bạn học bình thường rất nhiều.
Trần Nam chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng khen ngợi vài lời.
Lúc này, một bác sĩ trẻ mặc áo blu trắng tiến đến chỗ Lý Mai Linh.
“Mai Linh, ai vậy?”
“Ha ha, cậu ấy là bạn cấp ba của em, bọn em vừa mới gặp mặt nên em mời cậu ấy một bữa ăn! Này Trần Nam, để tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn trai Lý Cường mà tôi vừa kể cho cậu nghe, bố anh ấy là phó viện trưởng!”
Lý Mai Linh cười nói.
“A, là bạn học cấp ba của em à, sao lại mời cơm ở nhà ăn thế này, như thế nào cũng phải tổ chức ở nhà hàng chứ, cũng dễ dàng ôn chuyện!”
Lý Cường cười nói.
“E hèm, không phải chiều nay em còn phải làm việc sao, sao mà có thời gian, hơn nữa, Trần Nam, cậu không ngại chứ?”
“Rất tốt, rất tốt!” Trần Nam gật đầu vài lần và đưa vài miếng cơm vào miệng.
Thực ra, anh cảm thấy như vậy rất tốt.
Sau đó chỉ nghe Lý Cường và Mai Linh nói chuyện.
“Nhân tiện, không phải tối nay em có mấy người bạn học cấp ba đến chơi sao, mấy người Lý Sang đều trở về sau kỳ nghỉ, anh thấy hình như là tối nay em phải trực!”
Lý Cường nói.
“Hả? mấy người Lý Sang là bạn tốt của em từ thời cấp ba, họ đều trở về trong ký nghỉ, em phải đối đãi thật tốt với họ, cho dù phải nghỉ làm, cũng ba hay bốn năm rồi em không gặp họ, đúng rồi, anh đã đặt nhà hàng mà em yêu cầu chưa?
Lý Mai Linh hỏi.
“Anh đã đặt ổn thỏa rồi, Kim Như Ý!”
“Không được, quá thấp kém, chúng ta đến khách sạn Bảo Thịnh đi, dù sao bọn em cũng không gặp nhau ba bốn năm rồi, anh không thể để em keo kiệt trước mặt bọn họ đúng không?”
“Được rồi, vậy thì đổi lại đi! Nhân tiện mời chủ nhiệm của bọn em đến đi, dù thế nào cũng giải quyết chuyện này đi? Em cũng biết chủ nhiệm của em là người của viện trưởng, không phải việc gì ba anh cũng có thể làm được!”
Lý Cường cười khổ một tiếng.
“Hừ hừ! Chỉ nhắc tới em đã thấy tức giận, em không ăn, em không ăn, em khó chịu!”
Lý Mai Linh tức giận ném đũa đi.
Và Trần Nam cũng nghe ra hình như Lý Mai Linh có chuyện gì đó…