Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 209
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 209 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chapter 209 - Chương 209: Nể mặt tôi thả bọn họ đi
“Cái gì? Bị người ta đánh?”
“Con mẹ nó, gây hoạ!”
Mấy nam sinh nữ sinh trong phòng nhanh chóng khẩn trương.
Ngay cả Lâm Đồng cũng có chút khẩn trương.
Nhưng anh ta cũng không hoảng, lập tức ung dung nói: “Gấp cái gì chứ, theo tôi ra ngoài xem một chút, trái lại tôi muốn nhìn một chút, ai dám động đến anh em của tôi!”
Anh ta lập tức vung tay lên, một đám nam nữ sinh lập tức đi theo.
Có mấy nam sinh còn trực tiếp cầm chai rượu lên, trông như đang muốn đánh nhau!
Còn Trần Ca thì sao, mặc dù cảm thấy Vương Gia Văn thật dễ bị khích tướng.
Nhưng cũng không ngờ anh ta lại bị đánh.
Bây giờ đều đã đi cả rồi, nếu anh còn ngồi ở đây uống rượu thì cũng không tốt lắm, dứt khoát đi theo sau lưng mọi người.
Nhắc tới Vương Gia Văn, giờ phút này anh ta đang bị một đám người vây quanh trong đại sảnh quán karaoke.
Anh ta co rúc trên mặt đất, máu tươi đầy đều.
Mười mấy vệ sĩ của quán karaoke vừa đánh anh ta xong.
Còn chị Hồng thì sao, lúc này đang đứng ngay bên cạnh ôm vai nhìn Vương Gia Văn lạnh lùng cười.
“Thằng nhóc thối, nể mặt mày, mày còn không biết xấu hổ, còn dám kéo tóc bà đây, tao thấy mày không muốn sống đúng không. Có biết đây là địa bàn của ai không? Có tin anh Đại Phi chém chết mày không? Chết tiệt!”
Chị Hồng mắng.
Khi nghe thấy ba chữ anh Đại Phi, mấy người đứng vây xem ở bên cạnh cũng không nhịn được, sắc mặt tái nhợt.
Lập tức có chút đồng cảm nhìn về phía Vương Gia Văn.
Mới vừa rồi, Vương Gia Văn đột nhiên gọi chị Hồng đã bước vào một phòng bao khác lại, nổi giận đùng đùng muốn kéo chị Hồng đi mời rượu, đương nhiên chị Hồng không quan tâm tới anh ta.
Trên thực tế, ở KTV này người có thể được chị Hồng mời rượu đúng là không có bao nhiêu người.
Nhưng Vương Gia Văn không hiểu, lập tức nhướng mắt, còn đi tới nắm tóc chị Hồng, trông như nếu hôm nay chị Hồng không mời rượu thì không được.
Kết quả đang ở trước mắt.
Mà người trong một phòng bao khác nhìn thấy một người tới, hơn nữa người ngày còn kéo nắm tóc chị Hồng.
Người bên kia lập tức vung tay lên, bảy tám người đàn ông vạm vỡ lập tức lao ra,
Cầm theo gậy, đánh Vương Gia Văn nằm liệt trên đất.
Dạy dỗ một trận.
Cũng vào lúc này bị cô gái đi vệ sinh bắt gặp, lúc này mới vội vàng chạy về báo tin.
“Chị Hồng, cứ để cấp dưới xử lý tên nhóc con này đi, khách của tôi vẫn còn đang chờ chị tiếp đấy!”
Giờ phút này bên cạnh chị Hồng có một nam sinh trông cà lơ phất phơ, mặt vô cùng lưu manh, nhưng trông dáng vẻ lại là một người tiền muôn bạc biển.
“Tôi biết rồi cậu Lưu, để tôi trút giận một chút được không? Cậu nhìn đi, mới vừa rồi cậu ta còn nắm tóc tôi nữa đấy!”
Chị Hồng cười nói.
“Ha ha, không thành vấn đề, nếu như thế thì kéo cậu ta vào phòng bao đi. Vừa rồi cậu ta đến cửa phòng bao của chúng tôi gây phiền phức cho chị, cũng xem như không nể mặt Lưu Chí tôi rồi. Mẹ kiếp, hôm nay tôi phải trút giận thật tốt! Để xem tên nhóc con này còn hống hách nữa không!”
Lưu Chí khoát tay, lập tức có mấy vệ sĩ tuân lệnh, kéo Vương Gia Văn lên, đi vào trong phòng bao.
Thế nhưng vừa vào phòng bao.
“Đứng lại! Biết điều thì mau thả người anh em của tôi ra!”
Lúc này, chợt nghe thấy một tiếng hét to.
Chỉ thấy một tay Lâm Đồng đút vào túi mình, dẫn theo một đám người đi tới.
Khí thế hung hăng.
Vô cùng ngạo mạn.
“Mẹ kiếp, thú vị đấy, còn cả tới trả thù nữa, để tôi xem xem là ai, sao lại trâu như thế?”
Mà Lưu Chí cũng dửng dưng, cà lơ phất phơ tiến vào phòng bao, còn bảo vệ sĩ mở cửa ra để bọn họ đi vào.
Mấy người Lâm Đồng còn tưởng rằng tên nhóc con kia sợ, khí thế lập tức tăng lên.
Lập tức lao vào như ong vỡ tổ.
Thế nhưng, lúc nhìn thấy người bên trong phòng, không chỉ Lâm Đồng mà có không ỉt người cầm chai rượu đứng sau lưng cũng sợ hết hồn.
“Cậu Lưu, là cậu sao? Anh Trương, ông Hổ, ông Tứ, ngài… các ngài đều ở đây?”
Lâm Đồng trợn tròn hai mắt, vẻ kiêu căng trên người bị dập tắt trong nháy mắt.
Còn mấy cô gái thì sao, bọn họ vốn cho rằng Lâm Đồng có thể rạng rỡ, giờ phút này lại thấy Lâm Đồng héo úa, trông vô cùng lúng túng.
Đặc biệt là Khương Thanh Thanh đang đứng cạnh Lâm Đồng.
“Lưu Chí, nhóc con này là ai? Bạn cậu?”
Lúc này, một người đàn ông to lớn xăm hình rồng nhàn nhạt hỏi.
“Tôi không biết, chết tiệt, còn biết tôi!”
Lưu Chí cười nhạt nói.
“Lâm Đồng, anh ta là ai thế?”
Lúc này Khương Thanh Thanh lặng lẽ kéo tay Lâm Đồng, hòi.
“Lưu Chí, hầm mỏ Xuân Hoa kia chính là của gia đình bọn họ, nhà giàu nhất ở Xuân Hoa. Trên toàn bộ Kim Lăng này, cũng xem như xếp trên. Ba anh ta chính là người đứng đầu thế lực ngầm ở Xuân Hoa, anh Đại Phi cũng đi theo ba anh ta, tuyệt đối hung tàn!”
“Mấy người bên cạnh anh ta cũng đều là người nổi tiếng trong giới!”
Đương nhiên Lâm Đồng quen biết rất nhiều người.
Lập tức vội vàng giải thích một lần.
Vừa nói như thế, mấy người Khương Thanh Thanh càng sợ hơn.
Mấy người bọn họ cũng đã từng nghe qua danh của Lưu Chí.
Sức ảnh hưởng cũng rất rõ ràng, lập tức nghe thấy tên anh Đại Phi, sao có thể không hoảng hốt.
“Ôi! Tôi nói này người anh em, cậu dẫn theo một đám người, còn cầm theo cả chai rượu, tới đây làm gì? Muốn hù chết tôi sao?”
Lưu Chí ngồi bắt chéo hai chân, mặt cười lạnh nói.
“Khụ, chuyện đó cậu Lưu à, là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm. Hôm nay tôi uống hơi nhiều, người anh em của tôi cũng mạo phạm đến anh, mong anh có thể đại lượng tha thứ cho cậu ấy. Tôi là Lâm Đồng, ba tôi là Lâm Kiên, cho tôi chút thể diện! Ông Hổ, ông Tứ, lần trước ba tôi còn uống rượu với hai người đấy!”
Lâm Đồng vội vàng giới thiệu.
“À, à, tôi biết ông ta, nhưng mà Lâm Đồng à, tôi đã sống lâu như thế, từ trước tới giờ chưa có ai cầm chai rượu ngăn cảm tôi ở phòng bao đâu, cậu nói xem nên giải quyết chuyện này thế nào?”
Lưu Chí cười nói.
Ánh mắt lại không kìm được quét nhìn về phía mấy người Khương Thanh Thanh.
Trong đầu nghĩ, từng người một đều là cực phẩm.
“Thế thật sự không được, cậu Lưu anh nhìn xem, tôi khui một chai rượu, xem như tạ tội với anh nhé!”
“Đúng, đúng, đúng, cậu Lưu, chúng tôi cũng khui một chai rượu!”
Mấy nam sinh cũng rối rít nói theo.
“Được, nếu đã như thế, vậy thì mỗi một người khui cả một chai đi, tất cả mọi người đều uống cho tôi, thế thì chuyện này xem như bỏ qua.”
Lưu Chí nhìn về phía mấy cô gái đang sợ hãi, cũng cười nói:
“Nhưng có một điều kiện, uống bia chắc chắn không được, đổi sang rượu trắng đi, mỗi người một chai, uống xong là xong chuyện, còn mấy em gái nhỏ đi tới đây!”
“Sao? Rượu trắng?”
Lâm Đồng trợn tròn mắt.
“Sao thế, không nể mặt Lưu Chí này?”
Sắc mặt Lưu Chí căng thẳng nói.
Lời nói vừa dứt, đã có vệ sĩ ôm một rương rượu trắng bước vào.
Còn Lâm Đồng lại cắn răng, không thể làm gì khác hơn là uống trước.
Bóp mũi mình, cũng giống như uống nước sối, ừng ực uống một chai.
Những nam sinh khác cũng học theo, mội một người đều uống một chai rượu trắng.
“Bốp, bốp, bốp!”
Lưu Chí bội phục vỗ tay, lúc này anh ta đưa mắt nhìn về phía mấy người Khương Thanh Thanh: “Các mỹ nữ, các người cũng phải uống đấy! Nếu không uống thì hôm nay các người không thể rời khỏi đây!”
“Còn về phần các người, có thể lượn được rồi.”
Lưu Chí chỉ vào Lâm Đồng.
“Cậu Lưu, cô gái này là bạn gái của tôi, có thể để tôi đưa cô ấy đi được không? Cầu xin anh, cho tôi chút thể diện nhé!”
Có ngốc cũng biết Lưu Chí muốn làm gì, Lâm Đồng lập tức ôm bụng nói.
“Không được, cậu ở đây khiến tôi thật sự mất mặt! Hơn nữa nếu cậu còn không cút, xem như cậu không thể đi được nữa!”
Lời này vừa nói ra, không ít nam sinh sợ hãi chạy ra ngoài.
Còn Lâm Đồng thì sao, cắn răng, cũng không biết nói gì, dù sao Lâm Đồng cũng vô cùng độc ác.
Không thể làm gì khác hơn là cúi đầu đi ra ngoài.
Còn về phần mấy người Khương Thanh Thanh và Hứa Tiêu, đương nhiên cũng bị mấy vệ sĩ khống chế.
Ngay khi Khương Thanh Thanh bị doạ suýt khóc.
“Cậu Lưu đúng không, nể mặt tôi, thả bọn họ đi đi…”