Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 212
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 212 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chapter 212 - Chương 212: Bữa tiệc tiêu chuẩn quá đắt
“Thưa cô, làm phiền nhường đường ạ!”
Cô nhân viên phục vụ đứng đầu mỉm cười nhìn Khương Thanh Thanh.
Sau đó, dưới đôi mắt trợn tròn của Khương Thanh Thanh, dần bày từng món đại tiệc kiểu Tây xuống trước mặt Trần Nam.
“Hả? Cái gì?”
Khương Thanh Thanh ngơ ngác.
“Này này này, mấy cô có nhầm không thế? Mấy cô dọn nhầm bàn hay sao?”
Khương Thanh Thanh ngạc nhiên nói.
Chỉ cần là người đều có thể nhìn ra giá trị bữa tiệc kiểu Tây này xa xỉ, ít nhất mức tiêu chuẩn cũng phải từ ba nghìn trở lên, mà chỗ này, lại dành cho Trần Nam sao?
Không sai, cô ta luôn coi thường Trần Nam, cảm thấy cái tên Trần Nàm này nghèo rớt mồng tơi.
Với lại trước kia, cô ta có một lần lỡ miệng nói ra chuyện hồi nhỏ bố cô ta và bố Trần Nam đính hôn cho hai người, không biết có bao nhiêu người cười nhạo.
“Thanh Thanh này, hôn phu chưa cưới ở vùng nông thôn xa xôi còn đang chờ cậu đấy!”
Tiếng cười nhạo của đám bạn dường như còn hiện rõ trước mắt.
Câu này là câu nói mát ghê nhất đối với Khương Thanh Thanh.
Bình thường không nói, nhưng Khương Thanh Thanh vẫn cố gắng chấp nhận.
Thế nên, bỏ qua vấn đề mặt mũi mà nói, cô thật sự rất ghét Trần Nam.
Nhưng hiện tại, Trần Nam lại ăn đồ đắt tiền như thế này.
“Sao lại dọn nhầm bàn được ạ, đây đều là những món đắt nhất chỗ chúng tôi mà ngài Trần đây đặt đấy ạ, đầu bếp từ nước Pháp tự tay chuẩn bị đấy ạ! Tổng cộng là 6999 tệ!”
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng cười, sau khi cung kính hành lễ với Trần Nam xong, thì rời đi.
“Cái gì? 6999?” Khương Thanh Thanh càng sững sờ, cô ta còn chưa từng tiêu nhiều như thế bao giờ đâu?
“Trần Nam, anh có ý gì đây, anh nghèo hơn người ta bao nhiêu, lại sống lãng phí thế này, anh còn đặt tiệc đồ Tây, anh thần kinh à! Anh có biết là, chỗ bảy nghìn tệ này, làm được bao nhiêu việc không!”
Khương Thanh Thanh nói thẳng mặt.
“Cũng phải thôi, người nghèo thì lại càng thích ra vẻ giàu có, gia thế tôi thế nào, tình cảnh của cậu ra sao, di động của tôi mới cỡ 6999, cậu ăn một bữa mà tốn nhiều như thế, có phải cậu bị dọa tới ngáo rồi không!”
Lâm Đồng cũng nói theo.
Nói thật ra, ở huyện Bình An, có một chiếc di động hơn ba nghìn tệ đã là oách lắm rồi.
Nhưng Lâm Đồng rõ ràng còn oách hơn, dùng một chiếc di động 6999 tệ, rất hãnh diện.
Nhưng so sánh với lúc này, di động của anh ta chỉ bằng tiền một bữa ăn của Trần Nam, mất hết cả mặt mũi.
“Trần Nam, tôi nói anh nghe này, có chỗ tiền này, anh mua cho mình mấy bộ quần áo tử tế đi, không thì đổi cái điện thoại nào ổn hơn đi không phải tốt hơn sao, cũng chăm chút bản thân thêm đi, nhưng giờ anh lại… Hầy!”
Khương Thanh Thanh thực sự cạn lời, lắc đầu với Trần Nam.
Trong mắt tràn đầy thất vọng.
Quả thật, Trần Nam so với Lâm Đồng, bất kể là thái độ cư xử, hay về suy nghĩ, đều kém quá xa.
“Tinh!”
Đúng lúc này, di động của Trần Nam rung lên.
Lấy ra xem, là dãy số lạ.
Mà Khương Thanh Thanh và Lâm Đồng lúc này đang nhìn chằm chằm Trần Nam.
Làm Trần Nam xấu hổ, ngại nghe máy.
Bèn dập máy, định bỏ lại vào trong túi.
Dù sao cô ta cũng là con gái của chú Khương, Trần Nam cũng ngại làm cô mất mặt.
“Anh đừng cử động, để tôi nhìn di động của anh!”
Khương Thanh Thanh đột nhiên sửng sốt, vội giật điện thoại Trần Nam lại.
“Đây là…?” Khương Thanh Thanh líu lưỡi.
“Đây là di động vừa ra mắt không lâu, một bộ 29999 tệ, Trần Nam anh dùng cái này sao?”
Lần này không chỉ Khương Thanh Thanh, Lâm Đồng, đến cả Hứa Tiêu cũng hoảng.
“Khụ khụ, đây là di động tôi dùng của bạn tôi! Mang theo không phải oai lắm sao?”
Trần Nam tự bôi xấu mình.
“Hừ, anh còn không chịu nói thật hả, anh đừng tưởng tôi không nhìn ra, đây chính là di động của anh!”
Hứa Tiêu nhìn thấu Trần Nam nói.
Khương Thanh Thanh bối rối không nói nên lời.
Chuyện gì thế này, người cô ta ghét, sao lại… Chẳng nhẽ đám người này đúng là do Trần Nam gọi tới sao?
“Bỏ đi bỏ đi, cái di động này thì có gì hay chứ, mọi người vừa rồi cũng uống rượu rồi, còn chưa ăn, hay là tôi mời mọi người phần ăn tiêu chuẩn vậy!”
Trần Nam cười nói, cố gắng đổi đề tài câu chuyện.
“Được đấy, tôi đang đói lắm đây, đó giờ chưa được ăn bữa 6999 tệ nào đâu, haha, Trần Nam anh phải trả hết đấy!”
Hứa Tiêu cười khanh khách nói.
“Tất nhiên rồi!”
“Hứa Tiêu! Cậu quên cậu phải hỏi gì à? Còn nữa, cậu ban nãy lo nhất không phải Trần Nam sao? Cậu không muốn biết tại sao anh ta lại không bị làm sao à?”
Khương Thanh Thanh vẫn xụ mặt nói.
“Đúng rồi, anh xem tôi vui quá mà quên mất này, Trần Nam anh mau nói, anh sao lại không bị gì thế? Còn nữa mấy người ở bên ngoài ấy là anh gọi tới à?”
“Ừ nhỉ? Sao tôi lại không bị gì?”
Trần Nam ngơ ngác nói.
“Chúng tôi đang hỏi anh mà!”
Khương Thanh Thanh trợn mắt nhíu mày nhìn Trần Nam.
Trần Nam lúc này vỗ ót: “À, là thế này, ban đầu tôi sắp đánh nhau với Lưu Chí, đúng lúc ấy khách ở phòng riêng bên cạnh lại xông vào, chắc là có thù oán gì với Lưu Chí, hai nhóm người ấy đánh nhau loạn lên! Tôi nhân cơ hội ấy chuồn đi!”
Trần Nam cười ha ha.
Khương Thanh Thanh tức tới nghẹn họng.
Rõ ràng, Trần Nam không nói thật.
Cái lùm má! Anh nhân cơ hội chuồn đi, chạy tới bữa tiệc tiêu chuẩn bên cạnh ăn à? Lừa quỷ hay gì!
y da, thôi không hỏi nữa, càng tức hơn!
“Hai người cũng ở lại dùng bữa đi, coi như mời hai người!”
Trần Nam hỏi Khương Thanh Thanh.
Nói thật, Khương Thanh Thanh nhìn một bàn tiệc này, cô thật sự rất muốn ở lại, con gái mà, ai chẳng thích ăn ngon chứ!
Nhưng quan hệ với Trần Nam kiểu gì, sao cô dám ở lại chứ.
Không biết xấu hổ hay gì?
“Hừ, không cần, chúng tôi muốn ăn, tự đặt được rồi!”
Khương Thanh Thanh khoanh tay nói một câu, rồi nhìn về Lâm Đồng.
Cô rất muốn ăn.
Mà Lâm Đồng, sờ ví tiền của mình, một bữa ăn tốn hơn sáu nghìn tệ, anh ta tổng cộng có hơn mười nghìn tệ.
Ban nãy ra khỏi KTV, anh ta đã thanh toán hơn tám nghìn buồn thối ruột rồi, giờ lấy đâu ra bảy nghìn tệ để ăn một bữa chứ.
Nhà anh ta có gia thế, không có nghĩa là giàu có.
“Này Thanh Thanh, không để lần sau nhé, lần sau anh mời em ăn! Hôm nay anh uống nhiều rồi!”
“Anh…”
Khương Thanh Thanh cũng nhìn ra, Lâm Đồng thật sự không còn tiền.
Sau đó cố nhịn cơn tức.
Mà bản thân Lâm Đồng cũng cảm thấy rất uất ức.
Đứng dậy định đi.
Cuối cùng xoay người, lại va vào lọ hoa ở bàn bên rơi xuống vỡ tan.
“Choang” một tiếng, lọ hoa vỡ tan.
Thôi xong!
Lâm Đồng hoảng hốt.
Lúc này nhân viên phục vụ nghe tiếng động đã vội chạy tới.
“Thưa ngài, lọ hoa này…”
Nhân viên phục vụ khẽ nói.
“Không phải chỉ là một lọ hoa sao, khoe khoang gì chứ, hừ, đền cho cô, một nghìn tệ có đủ không?”
Lâm Đồng móc trong ví ra một nghìn tệ, nện mạnh lên mặt bàn.
Ngầu quá ta.
Sau đó nhìn Khương Thanh Thanh: “Thanh Thanh, chúng ta đi thôi!”
Khương Thanh Thanh cũng mê mệt theo, liền gật đầu.
“Thưa ngài chờ đã ạ!”
“Làm sao nữa?”
“Lọ hoa này, là nghệ thuật Ikebana, giờ ngài làm vỡ, một nghìn tệ không đủ ạ! Phải đền mười nghìn tệ ạ!”
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
“Gì cơ? Mười vạn?”
Lâm Đồng ngây người.