Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 213
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 213 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chapter 213 - Chương 213: Tới nhà cậu ở vài ngày
“Đúng vậy, thưa ngài, mười nghìn tệ!”
Nhân viên phục vụ cười nói.
Sắc mặt Lâm Đồng liền tái nhợt, vốn tưởng bản thân quăng một nghìn tệ ra vẻ là đã xong chuyện rồi, ai mà ngờ, cái bình Ikebana này lại đắt như thế.
Nếu lôi cả bố mình ra làm ầm lên thì sao nhỉ.
Chắc chắn không ổn.
Nhà hàng Tây này trụ sở ở Kim Lăng, ông chủ ở Kim Lăng rất máu mặt, ít quan hệ này của anh ta về cơ bản chẳng làm được gì!
Nhưng bảo tự bỏ mười nghìn tệ ra thật, thì anh ta lấy đâu ra tiền đây?
“Hừ, mười nghìn thì mười nghìn, có gì khó chứ!”
Khương Thanh Thanh lại lạnh giọng nói.
Cô ta thậm chí còn muốn lấy tiền đập vào mặt cái cô phục vụ này đây.
Giờ đang ở trước mặt Trần Nam, không được lép vế!
Bèn nhìn sang Lâm Đồng đang đứng cạnh. Cô biết, Lâm Đồng chắc chắn có cách!
Lâm Đồng sờ túi áo, thì thầm bên tai Khương Thanh Thanh: “Giờ trên người anh chỉ còn hai ba nghìn tệ thôi, lấy đâu ra tiền!”
“Hả!” Khương Thanh Thanh cho rằng bên Lâm Đồng kiểu gì chẳng có năm sáu nghìn tệ, bản thân cô ta cũng có năm sáu nghìn tệ, còn định hai người góp lại, xấu mặt một tí cho xong việc.
Nhưng ai ngờ Lâm Đồng lại chỉ có chút éc thế chứ!
Tức thì vẻ mặt có phần xấu hổ.
“Phục vụ, tính vào hoá đơn của tôi đi! Số tiền này tôi thay họ ứng ra trước!”
Trần Nam nhìn hai người họ thì thầm, ban đầu cũng không định giúp đỡ.
Nhưng có thể thấy, Lâm Đồng đang kẹt rồi.
Còn Khương Thanh Thanh, sắc mặt lại càng tệ hơn.
Mặc dù hai người không xem anh ra gì, nhưng thấy Khương Thanh Thanh khó xử thế này, Trần Nam cũng thấy ngài ngại.
Dù sao khi gặp mặt, Trần Nam còn từng nói với người ta là sau này có việc gì khó khăn thì cứ tới tìm anh mà.
Bèn chủ động lên tiếng.
“Hừ, Lâm Đồng chẳng cần đến tiền của anh, thứ Lâm Đồng có là bạn bè!”
Khương Thanh Thanh nói.
Chuyện này, Lâm Đồng mượn ai mười vạn tệ bây giờ, với lại nếu có mượn được thật, thì bố anh ta chắc chắn là sớm muộn gì cũng biết, thế thì khác nào tự đập chân mình.
Sau đó thầm nghĩ mượn hay không mượn đây,
Bèn nói: “Được, Trần Nam, cậu cho tôi mượn trước mười vạn! Chờ mai tôi sẽ trả lại cậu!”
“Chuyện nhỏ! Đúng rồi, anh ký giấy nợ cho tôi nhé!”
Trần Nam thản nhiên cười.
Còn phục vụ, vội lấy bút giấy ra.
Lâm Đồng mặc dù mặt đen thui, nhưng vẫn viết giấy nợ tử tế đưa cho Trần Nam.
Sau đó cất một nghìn tệ rơi trên ban vào trong ví.
Đưa Khương Thanh Thanh rời khỏi đấy.
“Này, Thanh Thanh, chỗ tiền ngu này không vay thì để làm gì, haha, hôm nay anh mất mặt trước cậu ta, nhưng chờ lúc cậu ta tìm anh đòi tiền, cứ chờ mà xem, dù sao cái tên này cũng không có tài sản gì!”
Lâm Đồng còn muốn chỉnh Trần Nam một trận.
Mà thấy Lâm Đồng thế này, trong lòng Khương Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy xa lạ, lạ lẫm tới như chưa từng quen biết!
Chỉ một chữ thôi, HÈN!
Đúng thế, Lâm Đồng giờ quá HÈN, trước đây, Khương Thanh Thanh thật ra cảm thấy có tiền hay không cũng không quan trọng lắm.
Dù sao cô cũng lớn lên trong nhung lụa, nhu cầu tiền nong cũng không lớn lắm.
Chỉ thấy sau này tìm một người yêu, không cần giàu quá, có thể đưa mình đi ăn là được rồi!
Cho nên Lâm Đồng vừa có quan hệ, vừa có một công việc mà ai cũng mơ ước, tất nhiên là lựa chọn hàng đầu của cô ta.
Vì Lâm Đồng bất kể đi tới đâu đều được tôn trọng.
Nhưng hôm nay, trong nhà hàng, quả thật thay đổi thế giới quan của Khương Thanh Thanh.
Có thể đưa mình đi ăn là được rồi?
Haha, không có tiền, đến bữa cơm như thế cũng chẳng ăn nổi.
Cả bàn đồ ăn ngon của Trần Nam, Khương Thanh Thanh rất muốn ăn, nhưng Lâm Đồng lại không có tiền.
Làm vỡ một lọ hoa, còn không đền nổi.
Vay người ta tiền, còn muốn gây chuyện với người ta.
Đây là người con trai mà cô ta thích sao?
Khương Thanh Thanh lắc đầu.
“Thanh Thanh đi mau nào, anh lái xe chở em về nhà trước!
Lâm Đồng lúc này nói.
“Thôi bỏ đi, anh cứ đi trước đi, tôi bắt xe về là được rồi!”
Khương Thanh Thanh nói xong, liền đứng ngay bên đường vẫy luôn một chiếc taxi, lên xe rời đi.
Bỏ lại Lâm Đồng đang ngơ ngác.
Anh ta đương nhiên biết Khương Thanh Thanh bị làm sao, lòng càng thêm hận Trần Nam!
Mà không lâu sau, Trần Nam sau khi để lại thông tin liên lạc với Hứa Tiêu, cũng đã ăn xong.
Trần Nam bắt xe đưa Hứa Tiêu về nhà.
Rồi lại chạy tới KTV bên cạnh xem xét, mọi thứ đã tàn cuộc rồi, tối nay KTV cũng tạm thời đóng cửa.
Trần Nam không ngờ ngày hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện tới vậy, mệt quá đi mất.
Bèn bắt xe, trở về khách sạn mình ở.
Vừa mới về.
Di động của anh lại vang lên.
Vừa nhìn, là dãy số lạ ban nãy khi ăn gọi tới.
Là ai nhỉ?
Trần Nam nghi ngờ, ấn nghe cuộc gọi.
“Trần Nam, anh đang làm gì thế? Sao không nghe điện thoại!”
Vừa kết nối, đang vọng tới một giọng nữ trong trẻo.
Mà nghe thấy tiếng nói, Trần Nam cũng ngơ ra.
“Tần Ngọc, sao lại là cô!”
Trần Nam nghi ngờ.
Nhắc mới nhớ, từ khi kỳ nghỉ bắt đầu, đã nửa tháng rồi.
Nửa tháng này, phần lớn thời gian Trần Nam đều chăm sóc ông Ngô trong bệnh viện, mà Tần Ngọc hình như cũng vì chuyện trước kỳ nghỉ, mà không liên lạc gì với anh.
Trần Nam thầm nghĩ thế cũng tốt.
Hai người cứ thế cắt đứt liên lạc.
Không ngờ giờ đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Ngọc.
“Hừ, bất ngờ quá nhỉ, tôi gọi cho cậu bằng điện thoại nhà riêng, cậu có ý gì, không liên lạc với tôi, cậu thật sự không coi tôi là bạn hả!”
Tần Ngọc oán hận nói.
“Không phải, chỉ hơi ngạc nhiên khi cậu gọi điện cho tôi thôi!”
Trần Nam cười khổ nói.
“Sao tôi lại không gọi cho cậu được?”
Tần Ngọc lém lỉnh nói.
“Vì tôi chẳng phải phú nhị đại gì, chỉ là một tên nghèo xơ xác thôi!”
“Tôi không cho phép cậu hạ thấp bản thân như thế!”
Tần Ngọc tức giận nói.
“Thật mà, đa số bạn nữ đều gọi tôi như thế!”
“Đấy là đa số, tôi chưa bao giờ có ý xem thường cậu, mà ngược lại, tôi cảm thấy cậu so với mấy tên phú nhụ đại kia còn mạnh hơn, tôi biết cậu vì bạn gái mà cậu thích nên mới lẩn tránh tôi khắp nơi, thật ra nếu không có bạn gái cậu ở đấy, cậu nhất định sẽ đối xử tốt với tôi, đúng không?”
“Có lẽ thế…” Trần Nam cũng không biết nên nói gì.
Cô gái như Tần Ngọc, lời ngay ý thật, vẻ ngoài xinh đẹp, có khí chất, hơn nữa tâm địa cũng tốt, ai mà có thế làm bạn trai của cô ấy, thật sự rất có phúc.
Nhưng Trần Nam, vì đã có Tô Quân Dao, anh cho dù có thích Tần Ngọc, nhưng không phải thích kiểu yêu đương.
“Cậu gọi điện cho tôi có chuyện gì không?”
Trần Nam hỏi.
“Không có việc thì không gọi cho cậu được à? Được rồi, tôi không có chuyện, thế cậu cúp máy đi!”
Tần Ngọc lạnh lùng nói.
“Tút tút tút…”
Trần Nam dập máy luôn.
Nhưng tức thì lại có cuộc gọi đến, Trần Nam nhận máy ngay.
“Cậu có ý gì thế hả! Sao cậu lại thế chứ! Bị cậu chọc tức chết mất, tôi tìm cậu có việc, mà còn là việc rất quan trọng!”
Tần Ngọc cạn lời.
“Chuyện gì?”
“Ngày mai tôi muốn tới tìm cậu dưới quê, ở nhà cậu mấy ngày, cậu có tiện không?”
“Alo alo, Trần Nam, cậu có nghe thấy không đấy?”