Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 231
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 231 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
“Lý Thi Vân, cậu lại dám đánh tôi, Đinh Tú, con đàn bà ti tiện này đánh tôi, cậu cũng không thấy sao?”
Trần Tiểu Ái ôm mặt nhìn Đinh Tú nói.
Đinh Tú chỉ nghiêng đầu sang một bên, tỏ rõ thái độ của mình.
“Các người được lắm, xem như Trần Tiểu Ái tôi có mắt như mù!”
Trần Tiểu Ái mắng một trận, khóc lóc chạy ra ngoài.
Lý Thi Vân vứt đũa, rõ ràng bị làm ầm lên như thế cô ta cũng không còn tâm trạng ăn cơm, không bao lâu đã rời đi cùng Đinh Tú.
“Không ngờ hai cô bạn thân cũng có ngày ầm ĩ đến mức này…”
Trần Nam chứng kiến từ đầu đến cuối, cũng hiểu rõ tình hình.
Nói trắng ra, còn không phải Trần Tiểu Ái và Lý Thi Vân đã ngắm trúng bất động sản của Đinh Tú sao.
Dù sao lúc trước Đinh Tú không có tiền đồ suốt ngày đi theo bọn họ, cũng chẳng thấy các cô đối xử tốt với anh ta.
Bây giờ ngược lại rồi, Đinh Tú vừa có bất động sản lại vừa có quan hệ rộng.
Trở nên vừa đẹp trai vừa chững chạc trong mắt hai cô gái.
Ai, có thể nói, chuyện như thế này Trần Nam cực kỳ tinh tường.
Nhưng không biết sau này bọn họ biết được thật ra tất cả mọi thứ của Đinh Tú đều là anh cho, vẻ mặt sẽ như thế nào nhỉ?
Ha ha, bất đắc dĩ bật cười.
Trần Nam ăn cơm xong cũng rời đi.
“Ai ui, cháu trai chờ một chút!”
Trần Nam vừa ra khỏi nhà hàng đã bị một lão già nằm trước cửa ôm lấy chân.
“Đệt, ông làm gì vậy?”
Trần Nam hoảng hốt.
“Cháu trai, chậu vào nhà hàng này ăn cơm, nhất định có tiền, cho tôi ít tiền đi, đã hơn mười ngày tôi chưa ăn cơm rồi!”
Lão ăn xin ôm chân Trần Nam nói.
Lão ăn xin này, đầu bù mặt bẩn, tóc màu hoa râm.
Lão đang ôm chân Trần Nam, dáng vẻ nếu không cho tiền sẽ không để Trần Nam đi.
Trần Nam lại bất đắc dĩ.
Rút trong ví ra một tờ một trăm đưa cho lão ăn xin.
Ha ha, giàu thật đấy!
Lão ăn xin vội vàng bắt lấy, có điều tay vẫn ôm chân Trần Nam như cũ.
“Ông chưa thôi đi à?”
Trần Nam nhất thời nổi cáu, lạnh lùng nói.
“Cháu trai, tôi còn muốn xin cậu giúp một chuyện, cậu có thể đưa tôi đến bệnh viện không, tôi muốn khám chữa chân!”
Lão ăn xin lại nói.
“Đệt, lão ăn xin như ông cũng cậy già lên mặt quá rồi, muốn lừa tôi à!”
Trần Nam cạn lời.
“Ai ăn xin chứ, tôi chỉ gặp khó khăn thôi, không phải ăn xin được chưa?”
Lão nói.
Mà bây giờ, trên đường lớn đã có không ít người vây quanh.
Họ nhìn về phía này chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trần Nam thầm nghĩ mình thật là xui xẻo.
Lão già này cứ mở miệng là lại gọi cháu trai.
Cuối cùng thật sự cũng hết cách, Trần Nam đành đưa lão đến bệnh viện đối diện.
Vị bác sĩ Trung Y lớn tuổi trong bệnh viện đang khám chân cho lão.
Trần Nam vừa trả tiền vừa ai oán liếc nhìn lão già này.
Bây giờ mới thấy, trên ngực lão già còn có một hình xăm họa tiết đầu rồng trông rất dữ tợn, giống như muốn đoạt lấy tất cả.
Lẽ nào lão ăn xin này thật sự là anh hùng lâm nguy?
Trần Nam nói thầm trong lòng.
Nói không chừng lão già này cũng từng là đại gia.
Nhưng mà liên quan gì đến mình.
Tổng cộng đã tiêu tốn cho lão một nghìn, nếu là bình thường, Trần Nam chắc chắn không đóng vai người tốt cứu lão.
Còn không phải vì bị lão nhờ vả sao.
Lúc này, trên TV ở bệnh viện, đài truyền hình Kim Lăng bỗng phát sóng một tin thời sự.
Là chuyện Tần Ngọc của Tần gia mất tích.
Hiện nay cảnh sát đã vào cuộc vân vân.
Hiển nhiên là bố của Tần Ngọc nhờ truyền thông tìm giúp.
Thấy được tin này, Trần Nam lại thêm một lần tự trách.
“Ai, cô gái này xinh đẹp quá, mong là không xảy ra chuyện gì, dù sao trong xã hội hiện giờ, kẻ xấu biến thái nào mà không có?”
“Đúng vậy đúng vậy, con gái ở bên ngoài phải bảo vệ bản thân thật tốt!”
Vài bệnh nhân lên tiếng.
“Lúc trước hình như tôi từng thấy cô gái trẻ này rồi thì phải, một mình cô ấy bị mấy tên đàn ông chặn lại!”
Lão ăn xin nằm trên giường bệnh góp một câu.
Trần Nam đang chuẩn bị ra khỏi cửa, nghe vậy đi ngược trở về.
“Ông nói cái gì? Ông từng gặp cô ấy?”
Trần Nam vội hỏi.
Lão già nhìn Trần Nam cười ha ha: “Từng gặp ở bên ngoài trạm xe Kim Lăng, hình như lúc ấy là buổi trưa, chỉ có một mình cô ấy, bởi vì cô gái này vừa trắng trẻo vừa cao ráo xinh đẹp nên tôi có ấn tượng rất sâu, nhưng mà có nhiều người đến đón cô ấy lắm, bọn họ cùng nói chuyện phiếm, không bao lâu cô gái cũng vội vã lên xe!”
“Sao thế, cậu quen người ta à?”
Lão già cười hỏi.
“Ừ!”
Trần Nam gật đầu.
Lại hỏi lão già tình hình lúc ấy thật kỹ, theo mô tả của lão, người hôm đó nhìn thấy đúng là Tần Ngọc, hơn nữa thời gian cũng trùng khớp.
Chỉ cần làm rõ Tần Ngọc mất tích từ đâu, xác định đã bị người ta bắt cóc thì chuyện này trở nên dễ điều tra hơn.
Thấy Trần Nam lại muốn đi.
Lão già vội vàng kéo anh lại.
“Ông còn định làm gì?”
Trần Nam hỏi.
“Cháu trai, cậu là người tốt, có thể nói cho tôi biết cậu tên gì không?”
“Trần Nam…”
Trần Nam thấy lão cho mình một manh mối nên cũng trả lời một câu.
“Đúng là họ Trần rồi, có thể để tôi xem ngực cậu không?”
Ánh mắt lão hiện lên sự kích động.
Không chờ Trần Nam lên tiếng, lão đã bước đến kéo cổ áo anh.
Tất nhiên Trần Nam chống cự.
Nhưng không biết lão già này lấy sức ở đâu ra, chỉ hơi dùng lực một chút, cánh tay Trần Nam đã không động đậy được.
Lão kéo cổ áo anh ra.
Lão nhíu mày.
“Xùy, lạ thật, không phải à!”
Lão lẩm bẩm, buông tha Trần Nam.
Lão già này khùng khùng điên điên thế nào ấy!
Trần Nam vừa xoa cổ tay vừa nghĩ thầm.
Tranh thủ lúc lão ngẩn người thẫn thờ, Trần Nam nhanh chóng lẻn đi.
Đồng thời gọi điện báo cho Thiên Long, Địa Hổ và nhóm người Triệu Đồng Linh.
Tin chắc không bao lâu nữa, Thiên Long, Địa Hổ sẽ điều tra ra chuyện này.
Bởi vì Trần Nam cho rằng đây là một vụ lừa gạt bắt cóc, nhưng vẫn hy vọng Tần Ngọc tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì…
Chuyện đụng phải lão già này ở cửa nhà hàng khiến Trần Nam khá bất ngờ, mà lão lại còn biết chuyện của Tần Ngọc, càng khiến Trần Nam ngạc nhiên hơn, cảm giác quá trùng hợp!
Nhưng Trần Nam tạm thời không nghĩ nhiều nữa.
Đúng như dự đoán, một tiếng sau Thiên Long, Địa Hổ đã điều tra được.
Tần Ngọc thật sự bị lừa, hiện giờ bị giam lỏng trong một khu căn hộ sang trọng đã được hai ngày.
Mà mồi châm lửa cho tất cả chuyện này bắt nguồn từ một sinh viên tên Lý Vinh.
Lý Vinh nợ tiền của thế lực ngầm ở Kim Lăng, vậy nên mới lừa Tần Ngọc để gán nợ!
Mẹ nó!
Trần Nam mắng.
Sau đó ra lệnh cho Thiên Long, Địa Hổ điều động nhân lực nhanh chóng đi cứu người.
Thật ra trước khi gọi cho Trần Nam, người của Thiên Long, Địa Hổ đã đến khu căn hộ kia rồi.
Trần Nam vội vàng chuẩn bị đến đó, nhưng lúc này mới phát hiện chiếc Mercedes – Benz G của mình đã cho thuê, cũng không thể chạy đến biệt thự Vân Đỉnh để lấy xe.
May mà khu căn hộ kia cách nơi này không quá xa, vậy nên Trần Nam lấy một chiếc xe đạp vàng cho thuê nhanh chóng đuổi theo đến đó.
Ầm ầm!
Mây đen kéo đến mịt mù, ngoài trời bắt đầu đổ mưa to.
Trần Nam gửi tin nhắn cho Triệu Đồng Linh xong, điện thoại cũng hết pin sập nguồn.
Đành đội mưa chạy đến khu căn hộ Vân Hoa.
Lúc này, trong khu căn hộ Vân Hoa.
Hơn một trăm chiếc Maybach đỗ đầy khiến khu căn hộ này chật như nêm cối, cả bốn cổng đều bị chặn.
Lại còn có rất nhiều người mặc vest đen, tất cả bọn họ đều mở ô đen nghiêm chỉnh đứng bên cạnh xe. Khí thế thật hùng hổ.
Rất nhiều người trên các tầng lầu lấy điện thoại ra quay phim.
Đây chắc chắn là tin động trời.
Có trời mới biết chuyện gì đang xảy ra, có trời mới biết ai đã đắc tội với đại ca đường nào.
Tóm lại là chấn động.
Cùng lúc ấy, trước cửa một nhà hàng ở khu căn hộ Vân Hoa.
Một nhóm người trẻ tuổi đủ mặt nam nữ đứng trú mưa.
“Cô Mạnh ơi, mưa to như vậy, tất cả cửa khu lại còn bị chặn, chúng ta không đi được!”
Một sinh viên nữ lên tiếng.
“Khụ khụ, nếu không đi được hay là trú nhờ nhà cô Mạnh đi, dù sao cô Mạnh cũng vừa dọn đến nhà mới!” Một sinh viên nam nói.
“Nói thật nhé, nếu hôm nay cố vấn học tập không gọi đám sinh viên Kim Lăng chúng mình đến giúp cô chuyển nhà thì sao có thể thấy được cảnh tượng này, toàn bộ đều là Maybach đó! Đệt!”
Các sinh viên còn lại cũng bắt đầu hoảng hốt nhìn những chiếc Maybach đỗ trong khu căn hộ.
“Ấy? Cố vấn ơi cô mau nhìn xem, người đang đạp chiếc xe màu vàng kia sao trông quen quá vậy?”
Bạn sinh viên nữ đang ngắm dòng xe đầy hâm mộ, chợt nhìn thấy một người chạy xe đạp màu vàng đến đây, lập tức hô lên…