Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 260
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 260 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
Cô gái này không phải Khương Thanh Thanh thì là ai!
Trần Nam không hận Khương Thanh Thanh, cũng không nói là chán ghét.
Chỉ là anh không muốn nhìn thấy cô ta.
Ha ha, đôi khi nghĩ lại thứ tình cảm này thật thú vị.
Anh nhớ lúc còn nhỏ khi anh mới bảy tám tuổi, mình được ba dẫn về, nhìn thấy Khương Thanh Thanh.
Anh cảm thấy Khương Thanh Thanh rất xinh đẹp! Đợi cô ta lớn lên, cô ta làm vợ mình thì tốt.
Suy cho cùng lúc đó Khương Thanh Thanh là một cô bé xinh xắn, trắng trẻo, quần áo mặc trên người cũng rất đẹp.
Nhưng cô ta lại đặc biệt kiêu ngạo, chán ghét Trần Nam không phải là người thành phố.
Trần Nam muốn thân thiết với cô ta, nhưng cô ta lại mắng chửi Trần Nam rồi chạy đi.
Mặc dù Trần Nam rất sợ cô ta, nhưng anh vẫn muốn cô ta làm vợ mình.
Cảm giác này đi theo Trần Nam học trung học cơ sở mới phai nhạt đi không ít.
Đến bây giờ gặp lại, Trần Nam dám cam đoan chỉ cần mình để lộ thân phận, đừng nói theo đuổi Khương Thanh Thanh, cho dù Khương Thanh Thanh theo đuổi ngược lại cũng có khả năng.
Nhưng bây giờ là bây giờ, không phải trước đây nữa.
Bây giờ Trần Nam không muốn gặp cô ta, vĩnh viễn không chạm mặt cô ta mới tốt.
Nhưng sợ chuyện gì thì chuyện đó lại tới!
“Trần Nam, anh không nhìn thấy em sao?”
Hình như Khương Thanh Thanh bị đau chân, lập tức hơi tức giận hỏi Trần Nam.
“Tôi không… không nhìn thấy!”
Trần Nam xấu hổ nói.
“Hôm nay em vốn định đến thành phố Kim Lăng bằng ô tô, nhưng không cẩn thận bị thương ở chân nên không đi được!”
Khương Thanh Thanh đã đi đến bên cạnh Trần Nam và nói.
“À à, không có gì vậy tôi vào trước đây!”
Trần Nam chỉ vào khách sạn rồi quay người muốn rời đi.
“Này này này, anh có ý gì vậy, em nói em bị đau chân mà anh cũng không hỏi gì!”
Khương Thanh Thanh oán hận nói.
Thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Trần Nam khiến Khương Thanh Thanh thực sự có chút không chịu được.
Đúng vậy, trước đây Trần Nam rất sợ mình, có thể nói như này, cho dù khi gặp nhau lần đầu tiên trong nhà vào khoảng thời gian trước, nếu mình yêu cầu Trần Nam làm cái gì, chắc chắn anh ấy sẽ cun cút làm theo.
Hơn nữa, mình lúc đó cũng chưa bao giờ coi trọng lời nói và hành động của Trần Nam.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, có khả năng là sau khi biết rằng Trần Nam giàu có.
Khương Thanh Thanh cảm thấy Trần Nam không giống vậy, hơn nữa mình cũng bắt đầu quan tâm đến cách nhìn của Trần Nam đối với mình cũng như lời nói và hành động của anh ấy.
Cô ta nghĩ tới sự thờ ơ lạnh lùng vừa rồi của Trần Nam.
Nếu là trước đây, cô ta thích bắt nạt thì bắt nạt, tất cả đều không để vào mắt.
Nhưng bây giờ thì không phải, trong lòng Khương Thanh Thanh cảm thấy không ổn, đặc biệt không ổ!
“À à, vậy chân cô không sao đúng không?”
Trần Nam bất đắc dĩ nói.
“Hừ, không sao!”
Khương Thanh Thanh tức giận.
Tận mắt cô ta nhìn thấy Trần Nam rút sáu trăm tệ trong ngân hàng và tận mắt chứng kiến, và cả chuyện Trần Nam đã giúp dì Lâm hoàn thành chỉ tiêu, cho bà ấy làm phó chủ tịch, khiến cho mẹ cô ta hôm qua khóc nháo lên.
Thực sự sau khi nghe được chuyện này, Khương Thanh Thanh đã rất kinh ngạc.
Cảm thấy mình có thể đã mất đi thứ gì đó!
“Không sao là tốt, tôi phải về ngủ đây, tối hôm qua bận cả đêm!”
Trần Nam cũng thực sự rất mệt.
Bây giờ muốn vào trong khách sạn.
“Hóa ra anh vẫn luôn ở đây sao?”
Khương Thanh Thanh lại kinh ngạc.
“Ừ ừ!” Trần Nam lạnh lùng gật đầu rồi đi về phía khách sạn.
“Trần Nam, anh thật sự lạnh nhạt với em như vậy, bây giờ em chân bị thương rồi nên muốn về nhà, anh không đưa em về sao?”
Khóe mắt Khương Thanh Thanh đột nhiên đỏ lên.
Chàng trai này đáng lẽ phải nuông chiều mình yêu thương mình, nhưng bây giờ lại lạnh nhạt với mình, thế là thế nào!
“Nhưng tôi không có xe? Chiếc G500 đó không phải tôi đã bán rồi sao, tôi cũng không có cách nào đưa cô về!”
Trần Nam giơ tay bất đắc dĩ.
“Vậy… vậy anh có xe đạp, anh có thể đạp xe đưa em về, còn có còn có, hôm qua anh khiến cho mẹ em tức đến ngã bệnh rồi, anh không tới thăm một chút sao?”
Khương Thanh Thanh lại hỏi.
“Mẹ nó! Cái gì mà gọi là bị tôi chọc tức đến ngã bệnh! Không liên quan gì đến tôi!”
Trần Nam mắng nhiếc nói.
“A! Được rồi được rồi, tôi nói sai rồi được không, anh đừng gấp!” Khương Thanh Thanh tủi thân muốn khóc.
Trước giờ chưa từng có ai mắng cô ta như vậy, nhưng Trần Nam vừa mắng cô ta, trong lòng cô ta ngược lại cảm thấy mình đã nói sai, rồi tự trách mình.
Mà trên thực tế, tự trách thêm cả sự xấu hổ vì bị mắng, Khương Thanh Thanh vừa nói vừa không chịu đựng nổi.
Nước mắt lập tức rơi xuống.
Mà Trần Nam nhìn thấy cô ta khóc cũng cảm thấy lời mình vừa nói có hơi nặng.
Suy cho cùng bây giờ vừa nghe đến Khương Đông và Đường Huệ Lan, sự tức giận của Trần Nam cũng giảm đi.
Giọng điệu cũng dịu đi một chút: “Cô tự bắt taxi đi, tôi phải về nghỉ ngơi!”
“Em không đi!”
Khương Thanh Thanh cũng trở nên tức giận.
Cô ta đứng bên cạnh chiếc xe đạp của Trần Nam.
Hừ!
Bây giờ trong tình huống này, Trần Nam lại mắng cô ta cũng thấy hơi xấu hổ.
Trong lòng thầm nghĩ nếu mình không đưa cô ta về, xem ra muốn về ngủ cũng không dễ như vậy.
May mà tiểu khu của nhà cô ta ở gần khách sạn này.
Trần Nam gật đầu nói: “Được rồi, cô không chán ghét ngồi xe đạp thì tôi đạp xe đưa cô về!”
“Ừ ừ!”
Khương Thanh Thanh liên tục gật đầu.
Cô ta ngồi phía sau Trần Nam, một tay còn nhẹ nhàng nắm vào áo của Trần Nam.
“Trần Nam, không ngờ anh còn biết đi xe đạp đấy, em bây giờ thì lại không biết đi!”
Khương Thanh Thanh nói.
“Ha ha, hỏi nhỏ khi dạy cô, không phải cô đã mắng thằng nhà quê mới đi thứ đồ như vậy sao?” Trần Nam châm chọc nói.
“Em…”
Khương Thanh Thanh đỏ mặt lên, nhớ tới khi Trần Nam còn nhỏ đến nhà mình, Trần Nam đã biết đi xe đạp.
Lúc đó chú Trần đạp xe chở Trần Nam đến.
Nhưng bây giờ, mình thì sao? Vậy mà lại ngồi trên chiếc xe đạp.
Hơn nữa cảm giác này còn thoải mái hơn ngồi trong xe ô tô của Lâm Đồng nhiều, có thấy kỳ lạ không!
Mà phản ứng của Khương Thanh Thanh cũng khiến Trần Nam nhớ tới một câu.
Thà khóc trên xe BMW còn hơn cười trên xe đạp.
Thực ra Trần Nam cảm thấy, mấu chốt không phải là xe BMW hay xe đạp, trọng điểm là ai đạp xe đạp, ai lái xe BMW.
Đi một đoạn đường câu có câu không thì cũng đã đến nơi.
Khương Thanh Thanh cứ khăng khăng bắt Trần Nam đỡ cô ta vào thang máy.
Khi đến nhà Khương Thanh Thanh, Trần Nam mới nhìn thấy, bây giờ mới hơn chín giờ mà nhà chú Khương đã náo nhiệt hẳn lên.
Bởi vì nơi này có rất nhiều khách.
Lúc này Khương Đông đang ngồi trên sô pha, hai tay đỡ trán, rõ ràng có chuyện gì đó khiến ông ta lo lắng.
Mà sắc mặt của Đường Huệ Lan cũng vô cùng khó coi.
Ở bên cạnh có rất nhiều người trung niên, chắc là đồng nghiệp của Khương Đông đang khuyên ông ta gì đó.
Ngay cả thằng nhóc Lâm Đồng cũng có ở đây, hơn nữa bên cạnh Lâm Đồng còn có một người trung niên, Lâm Đồng rất giống ông ta.
Chắc là ba của Lâm Đồng.
Hiển nhiên Khương Thanh Thanh không biết chuyện gì đang xảy ra nên có hơi ngạc nhiên.
Trái lại Trần Nam nghe bọn họ khuyên giải thì đã hiểu.
Hóa ra không biết Khương Đông lại gây ra chuyện gì, bị điều động sang bộ phận khác làm trưởng phòng văn thư!
Đang vô cùng chán nản.
“Ba mẹ, mọi người nhìn xem ai tới này!”
Lúc này Khương Thanh Thanh nói.
Bây giờ Trần Nam không còn như trước, vì vậy đã có một vị trí rất quan trọng trong lòng Khương Thanh Thanh.
“Ha ha, anh ấy đến rồi, ba ơi, người này chính là Trần Nam mà con đã kể với ba, anh ta rất tài giỏi, bây giờ Thanh Thanh cũng tốt với anh ta như vậy, hơn nữa Trần Nam rất giàu có, rút sáu trăm nghìn tệ trong ngân hàng ra, con thấy hai cha con chúng ta giàu có như vậy cũng không giúp được gì cho chú Khương, chúng ta đi thôi!”
Lâm Đồng lạnh lùng nhìn Trần Nam, lúc này kéo tay áo ba anh ta.
Mà ba anh ta cũng gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi, anh Khương, anh tự nghĩ cách về chuyện này đo!”
Nói xong ông ta lập tức đứng dậy.
“Anh Lâm, anh đừng đi, người này không phải là khách của chúng tôi, anh mới là khách của chúng tôi mà!”
Nói xong, Khương Đông hung hăng liếc nhìn con gái không chịu thua kém của mình và giận dữ hét lên:
“Thanh Thanh, con làm chuyện gì vậy! Dẫn cả chó mèo về nhà!”