Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 298
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 298 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chapter 298 - Chương 298: Em gái của Dương Bích Vân
“Đây là xe của một cậu ấm sao?”
Ngày càng có nhiều người qua đây xem.
Mặc dù bây giờ thân phận cậu Trần của Trần Nam không tính là bí mật gì, nhưng bảo anh ra khỏi xe trước mặt mọi người như thế, thì thật sự rất ngại.
Suy nghĩ lại vẫn thôi vậy, anh quyết định không lái xe vào trường.
Đánh tay lái trực tiếp phi vào trong rừng cây từng đậu xe trước đó.
Bấy giờ mới đi bộ vào.
“Trần Nam?”
Đúng lúc này, Trần Nam nhìn thấy một nữ sinh mặc quân phục.
Anh cảm thấy có chút kinh ngạc.
Mà nữ sinh này khi nhìn thấy Trần Nam cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó, cô ta nở nụ cười châm chọc không hiểu sao: “Ha ha, đúng là trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh!”
“Cô thi đậu vào đại học Kim Lăng à?” Trần Nam cũng thật sự không ngờ tới có thể nhìn thấy cô ta, anh lập tức lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, làm sao, đàn anh Trần Nam không thể tưởng tượng được rằng thành tích như tôi cũng có thể vào Kim Lăng các anh chứ gì? Ha ha!” Nữ sinh nhìn Trần Nam nói.
Nữ sinh trước mắt tên là Dương Lộ, không phải người ngoài mà chính là em gái ruột của Dương Bích Vân.
Là bạn trai của Dương Bích Vân, trước kia đương nhiên Trần Nam đã từng gặp Dương Lộ.
Ấn tượng của Trần Nam với cô ta chính là một nhóc con rất điên, lúc trung học thường xuyên trốn học, khi đó còn học được cách ngâm mình trong câu lạc bộ đêm, hơn nữa trên cánh tay còn có hình xăm, còn biết hút thuốc.
Dân chơi tiêu chuẩn.
Học tập thì khỏi nói, rối tinh rối mù.
Còn nhớ lần đầu tiên cô ta đến Kim Lăng muốn tìm Dương Bích Vân, Dương Bích Vân và Trần Nam đều không có bao nhiêu tiền, vì để em gái vui vẻ mà Trần Nam và Dương Bích Vân đều đi làm thêm.
Dương Bích Vân còn dặn dò Trần Nam, phải dạy kèm bài khóa của Dương Lộ.
Còn Dương Lộ thì sao, câu đầu tiên nhìn thấy Trần Nam chính là: Chị, chị tìm được một anh rể nghèo như vậy, muốn tiền thì không có tiền, muốn bối cảnh thì không có bối cảnh, thật low!
Đương nhiên khi ấy Trần Nam sẽ không so đo với cô ta.
Tóm lại, từ đó trở đi, Dương Lộ rất chướng mắt Trần Nam.
Về sau sao ấy à, hai người cũng gặp nhau vài lần, hàng năm trước kỳ nghỉ hè cô ta đều tới tìm Dương Bích Vân chơi bời.
Trái lại đôi bên trở nên rất quen thuộc.
Trần Nam không ngờ tới lần này trong đám tân sinh viên đại học, lại có cô ta!
“Đúng là hơi bất ngờ!” Trần Nam cười khổ một tiếng.
“Chị Lộ Lộ, đây là ai thế?”
Bên cạnh Dương Lộ, còn có mấy chị em đi theo, bấy giờ cả đám nhao nhao hỏi.
“Ồ, bạn trai cũ của chị tôi, một tên nghèo!” Dương Lộ nói.
Hiển nhiên, Dương Bích Vân không nói cho Dương Lộ quá nhiều.
Mà Trần Nam thì sao, nói chuyện vài câu anh cũng không muốn nói nữa, định rời đi cơ mà vẫn không khỏi dừng bước.
Trần Nam ngẩng đầu lên hỏi một câu: “Chị em… Dương Bích Vân không sao chứ? “
Chuyện lúc trước, bởi vì không chịu nổi nhục nhã, Dương Bích Vân quyết định bỏ học.
Thật ra những việc này đều là do cô ta tự tìm mà thôi, dù sao có một số việc Dương Bích Vân thật sự rất quá đáng, nhưng mà, ngẫm lại cũng bởi vì như vậy, hủy hoại tiền đồ của người ta, hình phạt này có hơi nặng nề.
Suy cho cùng mọi người đều có quyền lựa chọn, tại sao phải chọn bản thân mới là đúng chứ?
Cho nên Trần Nam ít nhiều cũng có phần áy náy với Dương Bích Vân.
“Ha ha đồ khốn, tôi nói cho anh biết, chị tôi sống tốt lắm, hơn nữa anh chống mắt lên mà xem, anh bỏ rơi chị tôi thì chắc chắn sẽ phải chịu trái đắng!” Dương Lộ vung nắm đấm nhỏ, bá đạo hơn cả trước kia.
“Được rồi, vậy thì tốt!”
Trần Nam cười nhạt, lập tức rời đi.
Mà nhìn bóng lưng Trần Nam.
Nụ cười trào phúng trên khóe miệng Dương Lộ dường như càng thêm rõ ràng.
“Chị Lộ Lộ, anh ấy chính là Trần Nam chị nói muốn tìm sao?”
Mấy chị em khác lúc này nhẹ giọng hỏi.
“Không phải chị muốn tìm anh ta, mà là chị gái chị muốn tìm, cụ thể tên này làm tổn thương chị gái chị ra sao chị cũng không rõ, tóm lại lần này anh ta xong đời thật rồi!” Lạnh lùng nở nụ cười.
Dương Lộ lập tức lấy điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại nhanh chóng gọi đi…
Mà Trần Nam lúc này đã đến ký túc xá.
“Lão Trần, hoan nghênh trở về!”
Dương Phong, Lý Cảnh Hiên vừa nhìn thấy Trần Nam lập tức lao tới trao cho một cái ôm.
Trần Nam cũng rất vui mừng, mấy người trò chuyện với nhau.
Trần Nam đến trường là muốn gặp được Dương Phong, Lý Cảnh Hiên.
Dù sao đợi lát nữa anh còn phải trở về công ty một chuyến.
Ba anh em đang trò chuyện thì cánh cửa ký túc xá được mở ra.
Trần Nam ngẩn người.
Bởi vì trước cửa ký túc xá có một nữ sinh đứng.
“Anh ơi!”
Nữ sinh nhìn Dương Phong vui vẻ kêu lên.
“Chào anh Lý Cảnh Hiên, anh này, chính là anh Trần Nam nhỉ?”
“Xin chào, tôi là Trần Nam! Em là em gái của Dương Phong phải không?”
“Dạ, em là Dương Như Linh, anh Trần Nam, anh đẹp trai quá đi!” Dương Như Linh cười nói.
“Đúng rồi, anh trai em nói muốn mời em và bạn cùng phòng của em đi ăn cơm, anh Trần Nam, chúng ta cùng nhau đi nhé?” Dương Như Linh hỏi Trần Nam.
Xem ra Dương Phong không ít lần nói chuyện với cô bé.
“Chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, cơ mà lần này không được, lát nữa anh phải quay về một chuyến, nếu không thì vậy đi, mọi người cứ ăn trước, đến tối thì anh lại sắp xếp mời mọi người một bữa no nê!” Trần Nam cười nói.
“Hả? Vậy thì không hay lắm! Được rồi, anh Trần Nam đi đi thôi…”
Dương Như Linh rất hiểu chuyện, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ thất vọng.
Có điều ánh mắt lại sáng lên nói: “Vậy khi nào anh Trần Nam xong việc thế? Phải ăn trưa mà đúng không? Nếu anh có thời gian thì đến đây nhé! Cùng lắm mọi người ăn muộn chút.”
“Vậy được, nếu như anh không có việc gì, thì buổi trưa lại tới ăn cơm với mọi người! Bây giờ anh sẽ tranh thủ thời gian quay lại!” Trần Nam ngược lại không tiện từ chối.
“Được, vậy chúng ta cùng đi xuống đi, cũng phải để anh trai em dẫn đi dạo xung quanh nữa! Đám chị em của em vẫn đang chờ ở tầng dưới!” Dương Như Linh đề nghị.
Bốn người cùng nhau đi xuống.
Sau khi ra khỏi phòng quả nhiên nhìn thấy bên ngoài ký túc xá có mấy nữ sinh đang đứng.
Mới huấn luyện một ngày, trên mặt ai nấy đều có chút tối màu, cơ mà có mấy người trông cũng sáng sủa.
Cho dù phơi nắng thành khuôn mặt đen nhẻm thì trông cũng rất xinh đẹp.
Sau khi chào hỏi các cô, Trần Nam đi với mấy người được một lúc liền tách ra rời trường trở về công ty.
“Ha ha, đàn anh này trông đẹp trai phết nhỉ!”
Chờ Trần Nam vừa đi, mấy nữ sinh liền ríu rít nói.
Dù sao, các nữ sinh đại học mới vào trường chủ đề thảo luận nhiều nhất không phải cái khác, chính là nam sinh nào trong lớp trông có vẻ đẹp trai, người nào xấu trai, hôm nay gặp đàn anh nào xuất sắc đại loại kiểu đó.
Vấn đề thảo luận không khác gì phía con trai.
“Đúng vậy, còn rất dịu dàng, rất có khí chất!” Một số người khác cũng nói.
“Vậy đàn anh Dương Phong, đàn anh Trần Nam có bạn gái không?” Một nữ sinh hỏi.
Dương Phong cười khổ nói: “Đương nhiên có nha, hơn nữa các em có biết đàn anh Trần Nam là ai không? Về phần chuyện này cả Như Linh anh cũng không nói.”
“Hả? Là ai vậy? “ Dương Như Linh lên tiếng hỏi.
Mấy nữ sinh đều tò mò ghé đầu qua.
“Các em từng nghe nói đến cậu Trần của Kim Lăng chưa?” Dương Phong ra vẻ bí ẩn nói.
“Cái gì? Cậu Trần của Kim Lăng? Chính là cậu ấm đặc biệt trâu bò ở Kim Lăng hả, nghe nói người đó cực kỳ có tiền, hơn nữa trong diễn đàn có nói, hình như sinh nhật của thiếu gia Kim Lăng kia hơn nửa đại lão tỉnh ở Giang Nam đều tham dự!” Các nữ sinh kinh ngạc nói.
Rõ ràng mọi người đã từng nghe về chuyện đó.
“Ha ha, chính là cậu ta đó!”
“Hả!”