Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 300
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 300 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chapter 300 - Chương 300: Chuyện về Dương Bích Vân
Mà bây giờ, Trần Nam nhận được một cuộc gọi từ Dương Như Linh, anh biết rằng Dương Phong với Lý Cảnh Hiên đã xảy ra chuyện rồi.
Anh lập tức vội vàng đi đến bệnh viện.
“Sao lại bị thế này?”
Nhìn Dương Phong với Lý Cảnh Hiên bị đánh thương khá nặng, Trần Nam lo lắng hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết, là một nhóm người, vừa thấy chúng tôi là đánh luôn, chúng tôi chưa nhìn thấy bọn chúng bao giờ, nhưng mà xem ra, tôi thấy bọn chúng đến vì cậu hay sao ấy, vậy nên tôi muốn nhắc nhở cậu!”
Dương Phong nói.
Đến vì mình sao?
Trần Nam ngạc nhiên.
“Sẽ là ai được chứ?”
“Anh Trần Nam, các bạn cùng lớp của em nói cho bọn em biết, người sai bảo bọn chúng đánh anh Phong với anh Cảnh Hiên, thực ra là một cô gái đến từ khoa bọn em, cô ta tên là Dương Lộ ,rất bá đạo, bọn người kia, đều do cô ta gọi!”
“Gì cơ? Dương Lộ á!”
Trần Nam càng kinh ngạc hơn.
Anh vừa nghe xong Dương Phong với Lý Cảnh Hiên miêu ta xong.
Nhóm người này có thân thế không đơn giản chút nào, hoàn toàn không phải là xã hội đen bình thường, hơn nữa nhóm người này còn lái chiếc Maybach, được đào tạo bài bản, rất giống với khí thế mà nhóm vệ sĩ trong gia đình có.
Dương Lộ ư?
Chuyện này làm sao có thể, Trần Nam biết rất rõ gia đình nhà Dương Bích Vân, nhưng tại sao lại có loại vệ sĩ như thế này?
Nhưng cũng có thể vì điều này, mà có thể chắc chắn một điều.
Đó là, Dương Lộ quả thực đến đây vì mình.
Nghĩ đến vừa nãy gặp cô ta ở sân trường, cô ta nhìn về phía mình với bộ dạng tự mãn, chẳng trách cô ta lại có thái độ chờ đợi, hóa ra, từ lâu cô ta đã muốn trả thù mình rồi.
Đương nhiên, bản thân mình với Dương Lộ cũng không có mối thù hằn sâu gì cả.
Mà người muốn trả thù mình, chẳng lẽ là Dương Bích Vân?
Đúng thật, trước đây lúc Hàn Mặc Phi đến Yên Kinh, cô ta đã từng nói với anh rằng, Dương Bích Vân bây giờ đã khác rất nhiều so với lúc trước.
Về phần Dương Bích Vân, lúc cô ta bỏ đi vì không thể chịu đựng được sự sỉ nhục vào ngày hôm đó, cô ta đã hung ác cảnh báo với anh rằng, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ quay lại trả thù anh!
Thành thật mà nói, cũng bởi vì anh không xử lý tốt vấn đề đó, khiến Dương Bích Vân phải bỏ học, anh thực sự cũng cảm thấy hơi hổ thẹn với lương tâm.
Nhưng mặc dù trong lòng anh cảm thấy hổ thẹn, thì Dương Bích Vân, nếu cô muốn trả thù tôi, thì cứ tự mình đi mà trả thù, chứ cớ sao cô không tha cho những người bạn tốt là Dương Phong với Lý Cảnh Hiên của cô?
Mà lúc này, Trần Nam nhận được một cuộc gọi.
Là Lý Vĩnh An gọi đến.
“Sao vậy?”
Sau khi Trần Nam kết nối, anh lại sững sờ.
Sau đó, anh nhìn về Dương Phong và Lý Cảnh Hiên nói, “Tôi sẽ gặp các cậu sau, Trịnh Nhật Kim với quản lý Lý Khải Trạch cũng xảy ra chuyện rồi, tôi phải đi xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!”
Nói xong, Trần Nam trực tiếp đi thẳng đến một bệnh viện khác.
Trịnh Nhật Kim cũng bị thương, Lý Khải Trạch bị thương không nhẹ, sống mũi của anh ta bị gãy.
Lý Vĩnh An với Triệu Cao Hùng đều có mặt.
Về phần Trịnh Nhật Kim, chỉ có khuôn mặt bị đánh đến nỗi sưng vù.
Trần Nam gần như chắc chắn rằng đó là Dương Bích Vân làm.
Nếu anh nhớ không lầm, lúc trước chính Trịnh Nhật Kim đã tát một cái vào mặt Dương Bích Vân.
Chính vì vậy Dương Bích Vân đã ôm mối hận này vào trong lòng, sau khi cô ta trở về thì trả thù từng người một.
Vậy nên Dương Bích Vân người này, đã xảy ra chuyện gì thế?
” Cậu Trần!”
Triệu Cao Hùng với Lý Vĩnh An lập tức tới chào hỏi.
Nhìn sắc mặt phờ phạc của Lý Khải Trạch, Trần Nam cũng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì Lý Khải Trạch chắc chắn là người rất có năng lực tồn tại, anh ta cũng có nhiều thuộc hạ, nhưng người như vậy, vẫn bị người ta đánh đến nỗi vào bệnh viện.
Sao có thể không kinh ngạc được chứ.
Lý Khải Trạch không tiện nói chuyện.
Lý Vĩnh An kể lại mọi việc chi tiết cho Trần Nam.
“Cậu Trần, gần như có thể chắc chắn rằng, là người Yên Kinh của nhà họ Long làm việc đó!”
Lý Vĩnh An nói.
“Nhà họ Long ở Yên Kinh?”
Chuyện này Trần Nam từng nghe qua rồi, Tần Ngọc hình như đã từng nói với anh rồi, người ép buộc cô ấy kết hôn, không phải chính là nhà họ Long ở Yên Kinh sao?
Nhưng mà, nhà họ Long này, có liên quan gì đến chị em Dương Bích Vân nhỉ?
“Có tìm người hỏi bọn chúng muốn làm gì chưa?” Trần Nam nói.
“Hỏi thử rồi, nhưng nhà họ Long lại không thừa nhận những chuyện này!”
Lý Vĩnh An nói.
Điều quan trọng nhất bây giờ là, anh đi gặp Dương Bích Vân, rồi nói chuyện rõ ràng với cô ta.
“Các người chăm sóc bọn họ đi, còn cả hai người bạn của tôi nữa, chuyện này cứ để tôi giải quyết!”
Trần Nam nói.
Nếu là lúc trước, bởi vì một mồi lửa bống chảy do chính anh làm ra, thì anh phải tự mình dập tắt nó.
Trần Nam cũng không phải sợ nhà họ Long.
Nói thật, nếu thực sự gấp quá, thì anh đại khái có thể huy động tối đa năng lượng của gia đình, cho dù nhà họ Long ở Yên Kinh rất mạnh, cũng nhất định sẽ khiến anh tốt hay xấu cũng bị tiêu hủy.
Nhưng mà, nói cho cùng cũng do lúc trước chính anh đã có chút quá tàn nhẫn với Dương Bích Vân, chắc vì thế mới khiến cho tâm lý của cô ta bắt đầu vặn vẹo.
Bây giờ còn có thể làm gì đây?
Giờ cần phải tìm cô ta!
Trần Nam đi xuống tầng.
Gọi điện Hàn Mặc Phi, hỏi cô ta số điện thoại của Dương Bích Vân.
“Hả? Trần Nam, tôi không biết, cậu nghĩ thế nào mà gọi điện thoại cho tôi vậy, hừ, tôi còn tưởng rằng… Tút tút tút!”
Hàn Mặc Phi bên kia còn chưa kịp nói xong thì Trần Nam đã cúp máy.
Nếu Hàn Mặc Phi không có, vậy xem ra chỉ có một người là có.
Đó là Dương Lộ.
Vào lúc này, Trần Nam trực tiếp lái xe trở lại trường học.
Anh trực tiếp chạy thẳng đến ký túc xá nữ, nơi Dương Lộ ở, Trần Nam chỉ cần lắng nghe thôi là có thể nghe ngóng được.
Anh lập tức lao lên tầng ba.
Lúc đầu bác gái ở ký túc xá muốn ngăn anh lại, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe mà Trần Nam lái, bà ta biết giá trị bản thân Trần Nam rất cao, nên cũng không dám động vào.
Rầm!
Một thanh âm vang lên.
Trần Nam đạp một cú đá mở cửa ký túc xá nữ.
“Ai vậy? A !!!”
Đột nhiên, có cô gái trong hành lang hét lên, trong ký túc xá, vài người bạn cùng phòng của Dương Lộ cũng che ngực hét lên.
Hiển nhiên là do bị anh dọa sợ.
“Đệt mẹ, tên biến thái, biến ra ngoài!”
Các cô gái sợ thành một nhóm.
Lúc này Dương Lộ đang hút thuốc ngoài ban công.
Nhìn thấy Trần Nam nổi giận đùng đùng đến tìm cô ta, Dương Lộ hiển nhiên biết đây là chuyện gì..
Cô ta hút điếu thuốc, nhàn nhạt nhìn Trần Nam.
“Chị gái của cô đâu rồi?”
Trần Nam hỏi.
“Tại sao tôi phải nói cậu biết?”
“Nếu như cô ta đã trở lại rồi, thì tôi muốn gặp cô ta!”
Trần Nam nói.
“Tại sao phải gặp cậu, chị gái tôi nói, chị ấy không muốn nhìn thấy cậu!”
Dương Lộ nói.
“Cô đừng ép tôi! Đám bạn bè của tôi, là do cô dẫn người đến đánh đúng không?”
Trần Nam nắm lấy cổ tay Dương Lộ, khiến cô ta đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
“Cậu cậu cậu, cậu trước nghe tôi nói đã!”
Dương Lộ liều mạng thoát khỏi Trần Nam, lắc lắc cổ tay của mình, nói:” Tôi biết, bây giờ cậu đang rất khí hiểu một số chuyện, có phải cậu đang nghĩ, tôi với chị gái của tôi, lúc nào có bản lĩnh lớn như vậy không?”
“Vậy được thôi, hôm nay cậu táo bạo xông vào ký túc xá nữ của chúng tôi như vậy, thì tôi có thể nói với cậu một chuyện, cậu đi với tôi xuống dưới tầng nói chuyện đi!”
Dương Lộ nói.
Dương Lộ đưa Trần Nam đến một chỗ trong công viên nhỏ.
Lúc này mới đứng yên.
“Trần Nam, tôi mới phát hiện ra thân phận thật của cậu vào ngày hôm qua, hừ, cậu thật giỏi mà, ấy vậy mà là cậu Trần của Kim Lăng, cũng khó trách cậu khiến chị gái tôi tổn thương nhiều như vậy, nhưng mà, cậu không nghĩ rằng nếu so sánh, so sánh cậu với chị gái của tôi thì ai tàn nhẫn hơn, chúng tôi đã là gì so với cậu? Chỉ là dạy dỗ đám bạn của cậu để cậu đau khổ một tý, nhưng còn cậu đối xử với chị gái tôi thì sao?”
“Cậu có biết rằng, cậu suýt chút nữa đã hại chết chị ấy, khiến tôi tý nữa không có chị gái hay không?”
“Tôi? Tôi suýt chút nữa đã hại chết cô ta?”
Trần Nam sững sờ, anh khó có thể tin được, hỏi.