Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 318
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 318 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
Thứ mà Tần Ngọc nói đương nhiên là chiếc vòng ngọc mà trước đây Trần Nam đã tặng cho cô ấy.
“Sau này, hai ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. Ha ha, tôi vẫn luôn giữ chiếc vòng ngọc này, cứ tưởng rằng nếu chúng ta không còn ở bên nhau thì tôi nhận cũng là vì chút tình cảm, nhưng bây giờ không cần nữa, trả lại cho cậu!”
Tần Ngọc lạnh lùng đưa chiếc vòng ngọc cho Trần Nam.
“Như vậy cũng tốt!”
“Còn một chuyện nữa! Trần Nam, tôi hy vọng cậu cũng xóa thông tin liên lạc của tôi, bây giờ cậu có Tô Quân Dao, tôi cũng có Thành Vũ rồi, sau khi xóa liên lac, chúng ta sẽ không dây dưa gì đến nhau nữa!”
“Được thôi!”
Trần Nam cũng không nói nhiều, anh nhận lấy chiếc vòng ngọc, gật đầu chào mấy người Triệu Đồng Linh rồi rời khỏi nhà họ Tần.
“Tại sao vậy Tần Ngọc? Cậu cứ để Trần Nam đi như vậy sao? Rốt cuộc các cậu đã xảy ra chuyện gì thế?”
Triệu Đồng Linh không hiểu nổi.
“Không có gì đâu, các cậu đừng hỏi nữa. À đúng rồi, chiều nay Thành Vũ vừa tặng cho mình một món quà rất quý giá, mình lấy ra cho mọi người xem!”
Nói xong, Tần Ngọc lau nước mắt ở khóe mi, cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ: “Mọi người đợi mình đi lấy đã nhé!”
Nhìn dáng vẻ gượng cười của Tần Ngọc, mấy người Triệu Đồng Linh cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa.
“Tiểu Ngọc, cậu đừng như vậy được không, cậu không muốn nói thì bọn mình cũng không hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì nữa, nhưng cậu đừng tự hành hạ bản thân như vậy. Bọn mình biết cậu không thích Long Thành Vũ mà thích Trần Nam, cậu cứ lừa gạt mình như vậy để làm gì chứ?”
Triệu Đồng Linh nói.
“Ha! Không phải đâu, các cậu nghĩ nhiều rồi, bây giờ mình cũng mới biết là mình hoàn toàn không thích Trần Nam, có thể là vì trước đây cảm thấy cậu ấy nghèo khổ rất đáng thương, vì vậy mới thương hại cậu ấy, chính là cảm giác đó. Bây giờ mình mới nhận ra mình hoàn toàn không yêu cậu ấy!”
“Hơn nữa, bây giờ mình thật sự rất vui, vô cùng thoải mái. Các cậu biết không, sau này mình cũng không cần phải lo lắng nhớ nhung ai nữa, còn có thể ở bên Long Thành Vũ, trở thành mợ ba của nhà họ Long. Hừ, nói thật đi, các cậu có ghen tị với mình không?” Tần Ngọc mỉm cười.
Mấy người Triệu Đồng Linh đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Cuối cùng Trần Nam đã cắt đứt với Tần Ngọc.
Nói thật, anh cũng không rõ tâm trạng của mình đang thế nào.
Thích cũng không thể nói là thích.
Buồn cũng không thể nói là buồn.
Tóm lại nó giống như đánh đổ một bình ngũ vị vậy.
Sau khi trở về khách sạn với Thiên Long Địa Hổ thì Lý Vĩnh An lại gọi điện thoại tới, ông ta nói về chuyện tìm người trốn trong khách sạn hôm nay.
Dáng vẻ của người đó đúng như suy đoán, có một chút thân thủ, giỏi leo núi, hơn nữa vô cùng xảo quyệt.
Lý Vĩnh An đã cử rất nhiều người nhưng cũng không tìm được anh ta.
Mặc dù chủ tịch Lưu đã làm sáng tỏ chuyện Trần Nam bị hãm hại lần này và cũng không có nhiều việc phải làm nữa nhưng anh nhất định phải tìm được tên đó.
Thấy Lý Vĩnh An đang tự trách mình, Trần Nam khuyên ông ta, bảo ông ta đừng quá lo lắng.
Tối hôm đó, Trần Nam đã nghỉ ngơi rất sớm.
Cũng chính trong đêm này, mặc dù có vẻ bình yên nhưng sóng lớn lại cuộn trào mãnh liệt.
Bên ven sông, lúc này có một người đang ngồi ở đó.
“Cậu chủ Long, tôi đã làm xong việc nhưng khoản tiền mà anh hứa đã đến hạn nhưng sao vẫn chưa có?”
Tên đó nhíu mày hỏi.
“Hừ, cậu vội cái gì, không phải tôi đã cho cậu tìm chỗ trốn rồi sao, yên tâm đi, cậu chủ như tôi sẽ không thiếu tiền của cậu đâu!”
Trong điện thoại, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Vấn đề là tôi không yên tâm được. Cậu chủ Long, lần này vì anh, tôi không chỉ đắc tội nhà họ Âu Dương, mà còn chọc tới cậu chủ Trần, hôm nay người của cậu Trần suýt chút nữa đã lật tung cả Kim Lăng để tìm tôi. Nhỡ đâu sau này cô Âu Dương Tuyết muốn lật lại vụ án, vậy thì tôi sẽ xong đời!”
Người đàn ông tiếp tục nói: “Lần này Hầu Minh tôi đánh đổi tất cả mọi giá vì anh, vì thế mau đưa tiền cho tôi, tôi phải rời khỏi cái đất thị phi này, nếu không tôi tin chắc không bao lâu nữa nhà họ Âu Dương sẽ biết ai tính kế động tới Âu Dương Tuyết thôi. Ha ha, lúc đó sẽ vui lắm đây, nhà họ Long các anh giao thiệp làm ăn với nhà họ Âu Dương nhiều như vậy mà!”
“Mẹ kiếp, Hầu Minh, cậu dám uy hiếp tôi à?”
Long Thành Vũ thầm chửi.
Quả thực, lần này để tìm được trợ thủ đắc lực và hạ bệ Trần Nam, Long Thành Vũ đã ra tay với Âu Dương Tuyết, dù sao thế lực của nhà họ Âu Dương cũng ngang hàng với nhà họ Long, cứ như vậy Trần Nam sẽ bị quật ngã.
Đây không đơn thuần chỉ là vấn đề mình được ôm mỹ nhân về mà còn có thể giúp gia tộc giành lại sản nghiệp ở Kim Lăng, trả thù Trần Miểu năm đó đã đuổi gia tộc ra khỏi thị trường Kim Lăng, lại còn lót đường cho việc thừa kế sau này của mình.
Hiển nhiên, mối quan hệ ân oán trong này với tên Hầu Minh đều rất rõ ràng.
Long Thành Vũ có thể thu thập được nhiều trợ thủ ở Kim Lăng chỉ trong khoảng thời gian ngắn cũng chính là lý do vì sao trước đây nhà họ Long đặt chân vào Kim Lăng đã có quan hệ nhất định.
“Không phải lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, không còn cách nào nữa, nếu không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ không thể sống nổi! Hơn nữa chị gái của cậu Trần vẫn chưa quay lại, hừ hừ, nếu chị gái cậu ta trở lại, biết anh thông đồng với tôi để hại em trai cô ta, chắc tôi không cần phải nhắc lại năm đó nhà họ Long các anh bị Trần Miểu chơi đùa đến chết ở Kim Lăng thế nào đâu nhỉ?”
Hầu Minh nói.
“Được rồi, cậu đang ở đâu? Tôi cho người chuyển tiền cho cậu, lấy được tiền rồi thì ngậm cái miệng lại rồi mau chóng cuốn xéo khỏi đây!”
Long Thành Vũ lạnh lùng nói.
Lúc này, Hầu Minh nói địa điểm ra.
Không lâu sau, hai chiếc Maybach dừng lại ở ven sông.
Một ông lão bước xuống xe, thêm cả mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen.
Ông lão đang xách một chiếc vali trong tay, sau đó đi đến trước mặt Hầu Minh.
“Ha ha, như này mới đúng chứ! Hầu Minh tôi dàn dựng chuyện hãm hại này sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, đảm bảo bọn họ sẽ không tìm ra được chứng cứ nào. Nào để tôi đếm xem!”
Hầu Minh mỉm cười nhận lấy tiền.
“Tìm cậu đúng là không sai mà, bản lĩnh của Hầu Minh cậu rất giỏi nhưng cái miệng lại lớn quá. Vì muốn hãm hại chị em nhà họ Trần nên mới liên lụy đến nhà họ Âu Dương, cho nên cậu chủ nhà tôi rất lo cậu sẽ không quản được cái miệng của mình!”
Ông lão quản gia cười nhạt.
“Yên tâm yên tâm, miệng tôi kín lắm!”
Hầu Minh cười cười.
Ông lão quản gia nháy mắt với mấy tên thuộc hạ bên cạnh, đặc biệt là tên Bọ cạp tóc dài.
Ngay lập tức, mấy tên thuộc hạ đã hành động, họ lao tới bắt lấy Hầu Minh.
“Mẹ nó, các người muốn giết người diệt khẩu sao, chết tiệt!”
“Ha ha, xin lỗi Hầu Minh, để nhà họ Âu Dương một lòng hợp tác với nhà họ Long cùng đối phó với nhà họ Trần, đành chỉ có thể hy sinh cậu thôi! Còn nữa, cậu đừng nên uy hiếp cậu chủ Long! Ra tay đi!”
Nói xong, tên Bọ cạp giơ bàn tay bị băng bó bóp cổ Hầu Minh.
“Con mẹ nó!”
Hầu Minh giơ chân lên đá, thoát khỏi tay tên Bọ cạp. Sau đó cậu ta hung hăng giãy dụa, trong nháy mắt đã bỏ chạy, rồi trực tiếp nhảy xuống sông.
“Mẹ kiếp, sao mấy tên các cậu lại bất cẩn thế, thằng nhóc này giống như con lươn vậy, nếu không bắt được cậu ta, sau này đừng hòng có cơ hội như này nữa!” Ông lão quản gia mắng nhiếc.
Hầu Minh ở dưới nước một lúc lâu mới bò lên bờ.
Cậu ta hung ác chửi thề: “Quân rác rưởi, quả nhiên tên Long Thành Vũ này không phải kẻ tốt lành gì, suýt chút nữa đã thua trong tay anh ta rồi, nhưng khiến Hầu Minh tôi không kiếm được tiền, nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Anh đã ra tay với tôi thì tôi sẽ ra tay với người phụ nữ của anh!”