Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 338
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 338 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chapter 338 - Chương 338: Vô tình gặp nhau ở bến xe
Thành Đô của Tứ Xuyên được coi là thành phố trung tâm nên đương nhiên vô cùng sầm uất. Và đoàn xe này vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người ở lối ra bến xe tấp nập người đi lại.
Đã đến bến xe.
Trần Nam đứng dậy cử động thắt lưng một chút, đưa Tô Tường Đan và ông Tần cùng nhau xuống xe.
Chỉ là lần này khi đi ngang qua bên cạnh đám người Hồ Tuệ Minh, Trần Nam hờ hững đi lướt qua mà cũng không chào hỏi gì.
“Hừ, chả ra sao cả, ai quan tâm đến cậu chứ!”
Hồ Tuệ Minh không ngờ Trần Nam lại kiêu căng như vậy, dám không chủ động chào hỏi mình.
Đúng vậy, bởi vì Hồ Tuệ Minh ưu tú vượt trội, bạn chào hỏi thì tôi có thể không thèm chú ý đến bạn, nhưng bạn không chào hỏi, đặc biệt là người như Trần Nam, thì giống như bị một con lợn sỉ nhục, vô cùng khó chịu.
Nhưng cũng không quan trọng, mấy người bọn họ cũng lục đục xuống xe.
“Quân Thanh, không phải anh nói khi nào chúng ta đến bến xe là có người đến đón sao?” Hồ Tuệ Minh hỏi.
Mấy người cùng nhau đi ra, đưa mắt nhìn xung quanh.
Bíp bíp!
Ngay sau đó, một chiếc xe Land Rover chạy tới rồi bấm còi. Sau đó cửa kính xe trượt xuống, một thanh niên đẹp trai chào hỏi với Thẩm Quân Thanh.
“Quân Thanh, ở đây!”
“Vương Hạo!” Thẩm Quân Thanh cũng vẫy tay.
“Oa, Land Rover, anh Quân Thanh, bạn của anh làm nghề gì vậy?”
Mấy cô gái ở bên cạnh không nhịn được nói.
“Hồi xưa cậu ta là bạn trong trường cảnh sát của anh, nhưng sau khi cậu ta tốt nghiệp thì không đi theo con đường này nữa, bị ba gọi về thừa kế công ty, ha ha!”
Thẩm Quân Thanh nói.
Các cô gái bên cạnh không nhịn được nhìn về phía Thẩm Quân Thanh với ánh mắt sùng bái.
Tại sao những người ưu tú luôn như vậy, toàn quen biết với những người có thân phận không tầm thường.
“Đúng rồi Tuệ Minh, không phải cậu nói ở Thành Đô còn có rất nhiều bạn học cấp ba có mối quan hệ tốt với cậu sao, còn nói đến đón chúng ta nữa! Nếu bây giờ chúng ta đi ô tô, chẳng phải bạn của cậu đến đây vô ích à!” Một cô gái nói.
“Tuệ Minh, bạn cấp ba của em hồi đó sống thế nào rồi? Không phải cậu ta nói tự kinh doanh sao?”
Thẩm Quân Thanh vừa đi về phía chiếc xe vừa hỏi.
“Đúng vậy, hồi đó bọn em đều ở trong đội thi đấu của trường cấp ba, không ít người thi ở Thành Đô, năng lực cũng rất giỏi. Dù sao còn mấy ngày bọn em cũng phải bắt tay vào làm việc rồi, em cũng muốn tìm bọn họ chơi một chút! Nhưng họ không lợi hại như của người bạn Vương Hạo của anh đâu!” Hồ Tuệ Minh chua xót nói.
Lúc này, mọi người đi đến phía trước xe, thay nhau giới thiệu làm quen một chút.
Bíp níp!
Đúng lúc này, một tiếng còi xe khác lại vang lên.
Một chiếc BMW 5 Series đi tới. Cửa xe trượt xuống, lần này là một đôi nam nữ ngồi ghế trước.
Họ vẫy tay với Hồ Tuệ Minh: “Này! Tuệ Minh!”
“Vương Vân, Lương Vũ!” Hồ Tuệ Minh cũng vui vẻ mỉm cười.
Nhìn thấy bạn của Hồ Tuệ Minh cũng lái siêu xe đến đón, hai cô gái bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ. Dù sao bọn họ không có nhiều bạn bè như vậy, có thì cũng đã ngừng liên lạc từ lâu.
Lại thêm cuộc trò chuyện và giới thiệu lẫn nhau, cuộc nói chuyện giữa những người thành công, nói đi nói lại rất nhiều.
“Tuệ Minh, lâu lắm rồi không gặp, tôi nhớ cậu chết mất! Lần này đúng dịp được tụ tập!”
Vương Vân cũng rất xinh đẹp, lúc này đang kéo tay Hồ Tuệ Minh vui vẻ nói.
“Hả?” Đột nhiên cô ta sững sờ nhìn về phía sau Hồ Tuệ Minh: “Đó… Đó không phải là Trần Nam sao? Không phải chứ?”
Vương Vân nhìn đám người Trần Nam đi ra từ cửa bến xe, tay đang xách túi lớn túi nhỏ.
“Hừ, sao lại không phải, là cậu ta đấy!” Hồ Tuệ Minh không nói nên lời.
“Trần Nam!”
Lúc này, Vương Vân đột nhiên hét lên.
Trần Nam cũng ngạc nhiên, sao lại có người gọi tên mình nhỉ?
Anh vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy đám người Vương Vân, Lương Vũ.
Mặc dù khi còn học cấp ba cũng không tính là thân thiết, nhưng ngoài cuộc thi ra, họ cũng không có liên hệ riêng tư nào.
Nhưng phải nói lúc đó Trần Nam có quan hệ rất tốt với Vương Vân. Còn gia đình Lương Vũ thuộc loại giàu có, bình thường không muốn trò chuyện với Trần Nam, nhưng lại tương đối tốt với đám người Hồ Tuệ Minh.
Trần Nam ngạc nhiên đi qua đó: “Vương Vân, Lương Vũ, là các cậu sao?”
Dù sao bạn cũ gặp lại nhau, Trần Nam vẫn rất nhiệt tình.
Lương Vũ đánh giá nhìn Trần Nam, hơi khinh thường gật đầu coi như là chào hỏi.
Vương Vân nhảy lên vỗ vai Trần Nam: “Này, Trần Nam, lâu rồi không gặp cậu. Cậu cũng thật là, không liên lạc với chúng tôi gì cả!”
Cuộc thi đấu năm đó, trong nhóm nhỏ, Trần Nam và Vương Vân cùng một nhóm, đồng thời giành được thứ hạng, vì vậy hai người có chút tình cảm đồng đội.
“Đúng vậy, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi!” Trần Nam cũng nói.
“Đúng rồi Trần Nam, cô gái xinh đẹp đó có phải là bạn gái và người nhà của cậu không? Như thế này đi, các cậu đi đâu, tôi bảo Lương Vũ đưa các cậu đến đó!”
Vương Vân nói.
“Lát nữa anh còn phải đi đón người khác!” Lương Vũ đột nhiên lên tiếng.
Vương Vân ngượng ngùng mỉm cười, vội vàng chuyển chủ đề nói chuyện: “Đúng rồi Tuệ Minh, Trần Nam, các cậu còn chưa biết đâu, tôi và Lương Vũ sắp kết hôn, tôi đã có thai ba tháng rồi!”
“Vậy sao, chúc mừng cậu nhé!” Hồ Tuệ Minh ngạc nhiên mỉm cười.
Cũng không biết cô gái này đang nghĩ gì, lúc này vậy mà lại nhìn biểu cảm của Trần Nam. Dường như phải nhìn thấy sự thua kém so với người khác từ trên mặt Trần Nam thì cô ta mới cảm thấy vui vẻ.
“Hả? Vừa rồi tôi không để ý. Mẹ nó, mọi người nhìn đội xe đó đi !”
Lúc này, Vương Hạo đột nhiên chỉ sang một bên.
“Hả? Đúng vậy, nhiều siêu xe quá đi.”
Mấy cô gái cũng đồng loạt nhìn qua đó, trong lòng không nhịn được cảm thấy kinh ngạc.
“Hình như người đầu tiên là tổng giám đốc Chu Hoài của doanh nghiệp nổi tiếng ở tỉnh chúng ta đúng không?” Lương Vũ cũng nhận ra, ngạc nhiên nói.
“Đúng là tổng giám đốc Chu, thật kỳ lạ, sao một nhân vật lớn như vậy lại đích thân ra đây đón người vậy? Tôi nhớ hồi còn nhỏ, ba tôi đã đưa tôi đến tham gia một hội nghị thương mại lớn, sau đó tôi không hiểu chuyện, chạy nhảy linh tinh, kết quả là suýt đụng phải tổng giám đốc Chu, ông ấy còn xoa đầu tôi nữa!” Vương Hạo cảm thấy vinh dự nói.
“Tôi qua đó chào hỏi một tiếng! Tôi nhìn thấy một vị giám đốc dưới quyền của tổng giám đốc Chu cũng ở đó, người này có quen biết với ba tôi!”
Vương Hạo nói xong, thực sự đi qua đó.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, sau đó nhìn thấy Vương Hạo qua đó nói mấy câu với một vị giám đốc nhưng rất nhanh đã quay trở lại.
“Sao rồi Vương Hạo?” Thẩm Quân Thanh nói với giọng điệu vô cũng ngưỡng mộ.
“Đã chào hỏi rồi, ha ha, hôm nay bọn họ tới đón một ông chủ lớn nên cũng không nói nhiều với tôi. Vừa rồi tổng giám đốc Chu có nhìn tôi một cái, tôi cũng không dám nói chuyện với ông ấy!”
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Trần Nam đứng đó cũng rất ngượng ngùng, sau đó anh chào Vương Vân một tiếng rồi rời đi.
Lúc này Vương Vân cũng không giữ anh lại, quả thực để Trần Nam tiếp tục ở đây sẽ khiến anh rất khó xử.
“Thật kỳ lạ, sao cậu Trần còn chưa tới?”
Mà ở phía bên kia, Chu Hoài nhìn thời gian, ông ấy gấp gáp đến toát mồ hôi đầy đầu.
Lý Vĩnh An không sắp xếp để Chu Hoài đi đón cậu Trần, mà chỉ nói hôm nay cậu Trần sẽ đến, đợi lúc nào cậu Trần gọi điện là được.
Dù sao Trần Nam đã nói rằng không cần quá phô trương. Nhưng người nói vô tâm, người nghe có ý, Chu Hoài nào có thể không chu đáo được? Mà đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy anh đến.
Bấy giờ, Trần Nam thấy cũng đã muộn nên ba người tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, vừa mới sắp xếp chỗ ở xong thì điện thoại của Trần Nam đột nhiên vang lên…