Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 361
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 361 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
“Là cậu ta?”
Tuy Hồ Tuệ Minh biết Trần Nam cũng đến trường này học, nhưng vẫn chưa từng gặp anh, lần này gặp được, thấy anh đang bê nước khoáng, bất giác lộ ra vẻ khinh thường.
Dù gì Trần Nam này cũng biến thành bộ dạng ngốc nghếch như hồi cấp ba, đến đây khiêng nước cho người ta.
Không biết vì sao Trần Nam chạy đến đại học Tứ Xuyên học, đến cả hứng thú để biết Hồ Tuệ Minh cũng không có.
Mà Trần Nam thì sao, lúc này đã bị mấy bạn nữ dưới sân vây quanh.
“Chuyện gì vậy?” Lãnh đạo hỏi.
“Tổng giám độc Lý, chính là anh ấy, cái người góp năm mươi vạn chính là anh ấy!” Mấy nữ sinh lộ ra vẻ sùng bái nói.
“Cái gì?”
Sau đó, cả hội trường im lặng hẳn.
Từ Ninh Kiều theo mấy người Hồ Tuệ Minh trên sân khấu cũng trợn mắt há mồm.
Mấy người Thẩm Quân Thanh, Lương Thành cũng sững sờ.
Càng đừng nói chi đến Lâm Anh Kiều đang gọi điện về gia đình trưng cầu ý kiến càng ngượng ngùng hơn.
Đến cả Phương Niên Niên và Phương Trang ở cuối hàng cũng nhìn về phía bên này vài lần.
“Cô… cô cô nhầm à, sao có thể là người này được!”
Từ Ninh Kiều thấy Trần Nam không so được với Lương Thành, trong lòng không tin lắm.
Nói sao thì cô ta cũng không muốn tin Trần Nam bỏ ra số tiền lớn như thế thật.
Nhưng mà thật thực tế lại đang theo hướng này chẳng phải sao.
Bây giờ người ta đã nói rõ rồi, người quyên góp năm mươi vạn đến từ lớp bọn họ.
Không phải nhà Lương Thành.
Cũng không phải nhà Lâm Anh Kiều.
Chỉ còn lại Trần Nam.
“Không nhầm đâu, sao chúng tôi lại nhận nhầm người được!” Nữ sinh kia giải thích.
“Cô xác định là cậu ta? Ha ha, tôi biết cậu ta, cậu ta và tôi đến từ cùng một trường cấp ba, cậu ta nghèo rớt mồng tơi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, dù bán cậu ta đi cũng không được nhiều tiền như vậy!” Hồ Tuệ Minh bực bội nói.
Nói thật, nếu là Trần Nam góp năm mươi vạn vậy sẽ khiến mấy người Hồ Tuệ Minh tổn thương lòng tự tôn.
Nghĩ mà xem, từ lúc cấp ba bọn họ đã nổi tiếng nhờ gia cảnh.
Mà Trần Nam thì sao, luôn đóng vai một kẻ nghèo trước mặt cô ta.
Ví như nói về việc mua đồ, nếu Hồ Tuệ Minh đùng Adidas Niki một nghìn tệ, thì Trần Nam phải dùng loại mười mấy tệ, dùng loại một trăm tệ cũng sẽ khiến Hồ Tuệ Minh thấy khó chịu.
Mà lần quyên góp này, bản thân quyên góp sau nghìn, loại như Trần Nam góp năm tệ mới bình thường.
Nhưng bây giờ lại góp tận năm mươi vạn.
Thật sự khiến Hồ Tuệ Minh chấn động muốn xỉu.
Nhất là nữ sinh theo sau đã đưa ra hóa đơn cho mọi người xem, quả nhiên là Trần Nam!
Sao có thể! Sao cậu ta lại trở nên giàu có như vậy?
Hồ Tuệ Minh không thể tin được.
Tuy Trần Nam cũng không muốn để lộ nhưng không có cách nào.
Với lại bị mấy nhân viên đẩy lên sân khấu tâng bốc.
Vốn dĩ Lương Thành đang đứng ở vị trí trung tâm.
Bây giờ bị mấy nữ sinh đẩy sang một bên, nhường chỗ cho Trần Nam.
Lương Thành thẹn ra mặt, còn Từ Ninh Kiều càng tức muốn chết.
“Cậu cậu cậu… cậu góp nhiều tiền như vậy làm gì?” Từ Ninh Kiều chỉ Trần Nam, mắng.
“Trần Nam, tôi không biết tiền của cậu từ đâu ra, nhưng tôi hy vọng cậu hãy quý trọng, đừng làm việc quá khả năng!” Hồ Tuệ Minh cũng chỉ trích.
Hình như không mắng Trần Nam vài câu trong lòng cô ta sẽ khóc chịu.
Trần Nam nhìn hai người cũng không tức giận được.
Đương nhiên Hồ Tuệ Minh thì không cần nói nhiều làm gì, tuy cô ta vẫn luôn là nữ thần trong lòng mình, nhưng cái kiểu độc miệng, nông cạn miệng nhanh này cũng khiến Trần Nam không nhịn được thật.
“Dù sao thì cũng vả sưng mặt rồi nên tôi cũng không ngại tiếp tục làm tên mập, thế này vậy, tôi sẽ góp thêm một trăm vạn!” Trần Nam cười khổ, nói.
“Cái gì?”
Vừa dứt lời, tất cả đều sửng sốt.
Nếu năm mươi vạn đã khiến người ta không thể tin nổi rồi thì một trăm vạn bình luận kiểu gì đây?
Mà cả lớp ba của Trần Nam cũng đều sững sờ nhìn về phía anh.
Thật sự không nhìn ra, bình thường rất hiền lành mà trông cũng rất dễ bắt nạt, kết quả người ta là một đại gia chính hiệu.
“Hay lắm!”
Không biết ai trong lớp ba mở màng dẫn đầu vỗ tay, sau đó cả sân vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Mà nhân viên cũng lên sân khấu tiến hành giải quyết lần hai.
Ánh mắt nhìn về phía Trần Nam càng sùng bái hơn.
Kiểu làm màu có ý nghĩa này, Trần Nam cũng không để ý.
Nhìn biểu cảm tức tối của Hồ Tuệ Minh và Từ Ninh Kiều sắp xanh cả mặt, trong lòng anh thấy thú vị, sung sướng.
Sau đó một đám nhân viên vây chặt, bắt tay với Trần Nam.
Về phần Lương Thành, sau khi lãnh giấy chứng nhận thì vô cùng căm phẫn.
Mười vạn này xem như phí rồi.
“Niên Niên, thật không nhìn ra, cậu ta lại giàu như vậy, vừa nãy người ta nói cậu ta góp năm mươi vạn em thật sự không tin, nhưng sau đó cậu ta góp một trăm vạn, xem ra cậu ta giàu thật!” Phương Trang nhìn Trần Nam trên sân khấu, dường như rất có hứng thú.
“Ừm ừm, đúng vậy, chị cũng không ngờ, có vẻ lai lịch của cậu ta không đơn giản như chị nghĩ, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút!” Phương Niên Niên đa nghi, nói.
“Hừ, chẳng phải bảo người của dòng họ kiểm tra lai lịch của cậu ta là được sao?” Phương Trang nói.
“Đây chính là điều khiến chị thắc mắc, chị đã tìm người điều tra từ lâu rồi, kết quả chỉ cho ra cậu ta là một học sinh nghèo đến từ huyện Bình An, nhưng chuyện sau đó hình như bị người ta cố tình giấu, tra kiểu gì cũng không ra được!” Phương Niên Niên nhìn về phía Trần Nam, nói xa xăm.
Cả hội trường vô cùng náo nhiệt.
Mà hình như Lương Thành bị đả kích gì đó, không nói câu nào đã chạy đi.
Từ Ninh Kiều biết lần này Lương Thành bị tổn thương rồi, thế là vội vàng đuổi theo.
“Anh Thành, anh Thành, anh đợi em với!” Từ Ninh Kiều vừa chạy vừa nói.
Mà Lương Thành thì sao, chạy đến ven công viên, đến gốc liễu to, vẻ mặt phẫn uất.
Mà sao Từ Ninh Kiều không biết, anh Thành chỗ nào cũng tốt nhưng da mặt lại mỏng. Vừa nãy anh ta bị mấy nhân viên kia đẩy ra, mấy người kia nịnh hót Trần Nam để Trần Nam đứng sang, Từ Ninh Kiều biết anh Thành bị tổn thương rồi.
Rầm!
Lương Thành nện một đấm lên cây liễu thật mạnh, trút nỗi phẫn nộ của mình.
“Anh Thành, anh đừng như vậy được không, Trần Nam kia góp nhiều hơn anh thì sao, anh là Á quân thanh niên Taekwondo mà, lợi hại hơn cậu ta biết bao nhiêu, anh đừng như vậy!” Khóe mắt Từ Ninh Kiều đỏ lên, nói.
“Anh Thành, anh đừng quên mục tiêu theo đuổi của anh, sao có thể để chuyện thế này mà tổn hại tinh thần, cuộc thi Taekwondo lần này của trường tụi em đã mời anh làm trọng tài rồi, chắc chắn là thời cơ tốt để lộ mặt, đến lúc đó tiếng vỗ tay kia chỉ thuộc về mình anh thôi!” Từ Ninh Kiều khuyên.
Trong lòng Lương Thành lúc này dễ chịu hơn nhiều, đúng vậy, đến lúc quan trong, vinh dự của lớp vẫn kiếm được nhờ mình, ánh mắt sùng bái và tiếng vỗ tay của người khác cũng sẽ dành cho mình!
Lương Thành ơi Lương Thành, sao mày lại thế này!
Vì chuyện thế này mà đau lòng sao?
“Anh biết rồi, cảm ơn em, Ninh Kiều!”
Nói xong, Lương Thành hơi mất mát quay về, khuyên kiểu gì thì hôm nay anh ta cũng tổn thương rồi.
Mà sau khi Trần Nam bận rộn ở buổi lễ xong thì ra ngoài cùng với nhóc béo.
Sau đó thấy nhóc béo dường như nghĩ đến gì đó, chạy đến cửa hàng gần đó để mua một đống đồ.
“Làm gì vậy? Vẫn còn ăn hả?” Trần Nam cười khổ.
“Không phải đâu Trần Nam, tôi muốn tặng cho người ta, vừa hay tiện đường, cậu đi cùng tôi đi…”
Đột nhiên nhóc béo cười rất ngọt ngào.