Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 374
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 374 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
Chuyện này, Phương Niên Niên đúng là có lòng nhưng không có sức.
Tuy cô muốn nhúng tay vào, nhưng cũng không thể dùng thân phận con cháu nhà họ Phương để nhúng tay.
Bây giờ ở chỗ Trần Nam, thấy một đám người tràn vào tòa nhà phòng học, Từ Ninh Kiều đã sợ muốn chết.
Thành thật mà nói, ngay cả Thẩm Quân Thanh hiện tại cũng thầm cảm thấy hơi sợ hãi.
Hiển nhiên là chuyện lần này đã bị xé ra hơi to.
“Làm sao bây giờ đây? Có lẽ bên thầy cô chủ nhiệm cũng không giữ chân được bọn họ lâu đâu!”
Từ Ninh Kiều sợ hãi khóc ròng nói.
Cuối cùng Thẩm Quân Thanh nhìn về phía Hồ Tuệ Minh: “Tuệ Minh, không phải lần trước Dương Vũ Tuyết có để lại số điện thoại cho em sao? Nếu thật sự không giải quyết được thì em tốn công một chút đi tìm Dương Vũ Tuyết đi, cô ấy nói nếu sau này có chuyện thì có thể tìm cô ấy mà?”
Hồ Tuệ Minh nói: “Nhưng em sợ là lúc đó Dương Vũ Tuyết chỉ khách khí nói mấy câu như thế thôi, dù sao thì cô ấy có thân phận gì chứ, sao có thể thực sự giúp chúng ta được?”
Chuyện nhờ Dương Vũ Tuyết, cũng không phải là Hồ Tuệ Minh không nghĩ tới.
“Khụ khụ, hiện tại đừng nhắc đến mấy cái này, bây giờ chúng ta chỉ có chỉ có một cơ hội để nhờ vả Dương Vũ Tuyết thôi!” Thẩm Quân Thanh nói.
Mà Từ Văn Dương và Từ Ninh Kiều đều ký thác hết mọi hi vọng của mình lên người Hồ Tuệ Minh.
“Được rồi, để em thử xem!” Hồ Tuệ Minh gật đầu, cô lập tức nhanh chóng bấm số điện thoại mà Dương Vũ Tuyết để lại cho mình.
Nhưng điều khiến Hồ Tuệ Minh không thể ngờ được chính là, lần này Dương Vũ Tuyết bắt máy rất nhanh.
Hồ Tuệ Minh không kịp nói chuyện phiếm với cô ấy, chỉ vội vàng thuật lại mọi chuyện đang xảy ra ở chỗ mình.
“Chị Vũ Tuyết, thật sự cảm ơn chị, chị có thể giúp em được một chút đã là tốt lắm rồi!”
Đương nhiên là vì Dương Vũ Tuyết ở đầu dây bên kia đã đồng ý rồi, Hồ Tuệ Minh có chút hưng phấn nói cảm ơn.
Một chốt lát sau, Dương Vũ Tuyết cũng gọi điện thoại lại.
“Tuệ Minh, chuyện này không giống lần trước, chị hỏi giúp em rồi, có cậu Hoàng đứng ra, thế nhưng cụ thể phải làm gì thì các em đi hỏi ý kiến của tổng giám đốc Chu ở Tứ Xuyên đi, anh ấy cần hiểu rõ hết tình huống thì mới có thể quyết định có ra mặt hay không! Haiz, chị chỉ có thể giúp em đến đây thôi.” Dương Vũ Tuyết thở dài nói.
Chính xác là lúc cô ấy gọi điện cho cậu Hoàng, cậu ấy đã đồng ý giúp, cũng hỏi cả tổng giám đốc Chu.
Cậu Hoàng là em kết nghĩa của cậu Trần, đương nhiên là tổng giám đốc Chu không dám khinh thường.
Cho nên, chuyện này nên tự đi tìm tổng giám đốc Chu thử xem sao, ít nhất là có thể nhờ ông ấy phân tích tình huống.
Lúc cúp điện thoại, đám người Hồ Tuệ Minh vội vàng rời đi.
“Đúng là quá may mắn, còn có người giúp bọn họ!”
Vương Ngọc Hiểu tức giận bất bình nói.
Trần Nam cười khổ lắc đầu.
Nếu nói đúng ra, cũng là do mình giúp bọn họ thôi.
Thực ra có đôi khi Trần Nam rất muốn thoải mái công khai thân phận, như vậy… ít nhất cũng sẽ bớt đi khá nhiều phiền phức.
Nhưng vì ba đã từng cảnh cáo anh, có một ngày anh đưa thân phận của mình ra ngoài ánh sáng, thì sẽ có không ít phiền phức kéo tới thêm, thậm chí còn nhiều hơn cả bây giờ.
Cho nên chuyện này anh không có biện pháp gì.
Mạnh Trường tới đây không tìm thấy người cần tìm, đương nhiên cũng không đi làm khó các học sinh khác.
Nên học thì cứ học.
Chờ hết bốn tiết buổi sáng thì có thể chờ đến buổi chiều luôn cũng được.
Trần Nam chuẩn bị về.
Cũng đúng lúc này, Trần Nam nhận được một cuộc điệnthoại, là Chu Hoài gọi tới.
“Cậu Trần, sau mấy ngày mấy đêm liền điều tra, chuyện của Phương Mộng Kiều cuối cùng cũng có một chút manh mối.”
Chu Hoài vừa thấy điện thoại được kết nối đã hưng phấn nói.
“Hả? Tốt lắm, bây giờ tôi lập tức tới chỗ ông!” Trần Nam cũng kích động đáp.
Nghe đầu bên kia điện thoại có vẻ Chu Hoài đang rất bận rộn.
Trần Nam cũng không nói nhiều, cúp luôn điện thoại, lập tức chạy tới chỗ biệt thự lớn của Chu Hoài.
Lúc Trần Nam chạy tới nơi, bên ngoài biệt thự của Chu Hoài đã có không ít xe cộ đỗ ở đó.
Chu Hoài có quan hệ rất rộng và phức tạp, nhiều người chạy tới tìm ông ấy như thế, Trần Nam cũng không thấy có gì lạ.
Anh không thể làm gì khác hơn là đỗ xe ở một góc.
Chạy tới đây rồi, Trần Nam mới thấy Chu Hoài đúng là quá bận rộn, đến cả người của anh cũng phải xếp hàng chờ ngoài cửa, đến cả Lý Vĩnh An cũng không khác gì.
Một đám người đứng ngoài cửa, có lẽ là phải gặp từng người một.
Trần Nam cười khổ một tiếng, đi tới phía bên cạnh.
“Chị Tuệ Minh, chúng em phải chờ tới khi nào ạ? Nhiều người như thế, bây giờ ba em còn chưa về, em lo sắp chết rồi!”
Mấy người Từ Ninh Kiều đứng ở bên cạnh đang lo lắng vô cùng.
Lúc này bọn họ đều đang sốt ruột chờ đợi.
“Đừng vội, nghe như chị Vũ Tuyết nói, tổng giám đốc Chu sẽ gặp chúng ta để phân tích chuyện này thì nhất định sẽ gặp chúng ta!” Hồ Tuệ Minh nói.
“Ôi, thật là, cũng không biết tổng giám đốc Chu đang bận cái gì, chúng ta chờ được cả hai tiếng đồng hồ rồi!” Có người không kiên nhẫn nói.
Lúc này, ánh mắt Hồ Tuệ Minh đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía một thanh niên vừa bước từ bên ngoài vào.
Trên thực tế, khi thanh niên đi vào, rất nhiều người đều nhìn qua.
Dù sao tới nơi, đại đa số đều là tìm tổng giám đốc Chu để bàn bạc chuyện gì đó.
Họ rất sợ đúng lúc này lại gặp phải đối thủ cạnh tranh.
Nhìn thấy chỉ là một thằng nhãi mà thôi, không ít người lập tức sinh lòng khinh thường.
Người như thế cũng có thể tìm được tổng giám đốc Chu để làm việc sao? Ha ha.
Mà thanh niên này, không phải Trần Nam thì là ai.
Đương nhiên là Trần Nam cũng nhìn thấy đám người Hồ Tuệ Minh và Từ Ninh Kiều, chỉ là không ngờ lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn còn chờ ở đây.
Trần Nam cũng không kiêng dè gì cả, lập tức đi tới: “Còn chờ ở đây sao?” Trần Nam hỏi.
“Ừ, cậu tới đây làm gì?”
Hồ Tuệ Minh nhìn thấy Trần Nam là lại nghĩ tới mấy lần Trần Nam kiếm chuyện với cô ấy, lập tức trong lòng tràn đầy cảm giác không thoải mái.
Còn Từ Ninh Kiều thì chẳng thèm nói chuyện nữa, chỉ nhìn Trần Nam với ánh mắt đầy phẫn nộ.
Nếu không phải do anh đoạt lấy sự nổi bật của Lương Thành, khiến Lương Thành đau lòng, cô ấy cũng không phải cau có khó chịu mấy ngày nay. Nếu không phải ngày hôm qua anh sỉ nhục mình như thế, sao có thể tức giận đến mức không nuốt nổi cơm, sau đó sáng hôm nay không khống chế được mà đánh người chứ.
Nói trắng ra, đầu sỏ gây nên những chuyện này chính là Trần Nam.
Ít nhất, Từ Ninh Kiều cho là như thế.
“Anh tới còn có thể tới đây làm gì chứ, rõ ràng là xem chúng ta bị xấu hổ như thế nào! Không ngờ Trần Nam anh lại là người như thế, thật khiến người khác chán ghét, mẹ nó tức chết tôi!” Từ Ninh Kiều hung hăng nói.
Gương mặt Hồ Tuệ Minh càng tỏ rõ vẻ chán ghét, rất rõ ràng, Hồ Tuệ Minh cũng đồng ý với cách nghĩ của Từ Ninh Kiều: “Trần Nam, tôi biết bây giờ cậu có tiền, nhưng cậu đừng nghĩ như thế là cậu hay, chạy tới đây để xem trò vui được. Tôi cho cậu biết, Hồ Tuệ Minh tôi chắc chắn sẽ không để cho cậu xem trò cười đâu!” Hồ Tuệ Minh vội la lên.
Ha ha… Trần Nam lắc đầu cười khổ một tiếng.
Thực ra, vừa nãy khi Trần Nam gặp mấy người bọn họ, cũng cảm thấy mình xem trò cười đủ rồi, dù sao bọn họ cũng đã tìm được và nhờ vả quan hệ bên Tiểu Dương và tổng giám đốc Chu rồi.
Nể tình là bạn học cùng lớp, Trần Nam không ngại giúp đỡ Hồ Tuệ Minh một chút trong chuyện này. Nhưng bây giờ thì sao, Hồ Tuệ Minh không thèm nể tình bạn học cũ với anh, hình như bất kể là mình làm gì, bọn họ cũng sẽ châm chọc khiêu khích và khinh thường anh.
Vì thế, Trần Nam bất đắc dĩ cười:
“Mọi người sai rồi, tôi chẳng nghĩ nhiều thế đâu, cũng không có sức để ngày nào cũng để ý đến mấy người, lại không rảnh tới mức chạy tới tận đây để xem mấy người các người xấu mặt!”
Trần Nam liếc nhìn Hồ Tuệ Minh một cái, sau đó anh đút tay vào túi, đi thẳng vào trong căn biệt thự.