Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 406
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 406 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại
- Chapter 406 - Chương 406: Tính toán của Triệu Quỳnh Dao
“Ừm, không ngờ lại gặp cậu ở đây!”
Trần Nam gật đầu.
Cô gái này không phải ai khác, chính là Triệu Quỳnh Dao.
Vốn dĩ Trần Nam cảm thấy không gặp lại Triệu Quỳnh Dao nữa, nhưng không ngờ đang chuẩn bị đến chỗ chị gái mình thì lại gặp phải cô ta ở đây.
Sau khi Trần Nam biết được chút chuyện của Triệu Quỳnh Dao thì trong lòng cũng thấy áy náy.
Cảm thấy nếu cô ta không gặp mình, mình cũng không đả kích cô ta như thế, chắc hẳn cô ta sẽ sống rất tốt.
Với lại vừa nãy bị người đàn ông kia xỉ nhục như vậy, Trần Nam thấy thế cũng nảy sinh cảm giác đau lòng.
Dù sao thì Trần Nam cũng không hận gì cô ta.
“Cậu không sao chứ?” Trần Nam hỏi.
“Tôi không sao, ha ha, bây giờ tôi là một con chó nhà có đám, cậu để anh ta đánh tôi đi. Trần Nam, Triệu Quỳnh Dao tôi là loại phụ nữ yêu tiền. Vì tiền, tôi có thể bất chấp làm mọi thứ, tôi đê tiện vậy đấy, cậu để tôi sang đó đi!”
Triệu Quỳnh Dao vừa khóc vừa bò vào trong.
Trần Nam càng nhìn càng không nhẫn tâm.
“Triệu Quỳnh Dao, sao cậu phải làm vậy?”
Trần Nam bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trần Nam, mặc kệ tôi, tôi không xứng để cậu quan tâm, trước kia tôi đối xử với cậu như thế!”
Triệu Quỳnh Dao ngồi trên đất khóc to.
Tình huống bây giờ, nếu Trần Nam vứt cô ta đi thì trong lòng cũng áy náy.
“Đi thôi, tôi dẫn cậu vào phòng nghỉ ngơi trước, muộn thế này rồi, cậu cứ nghỉ ngơi trước đã!”
Trần Nam quay lại, dặn dò một nhóm thuộc hạ, đương nhiên bọn họ hiểu ý, sắp xếp ổn thỏa một chiếc thuyền đợi Trần Nam.
Sau đó, Trần Nam đỡ Triệu Quỳnh Dao lên quán rượu ven biển gần đó để cô ta nghỉ ngơi trước.
“Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi đây!” Trần Nam nói.
“Trần Nam, cậu đừng đi!”
Không ngờ sau đó Triệu Quỳnh Dao lại ôm chặt Trần Nam.
“Trần Nam, cậu đừng đi, xin cậu đấy, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, không ngờ cuối cùng, người tốt với tôi nhất vẫn là cậu, trước đây là tôi không tốt! Tôi biết bây giờ tôi không xứng với cậu, nhưng cậu thương hại tôi, ở cùng tôi một chút được không? Chỉ một lát thôi!”
Triệu Quỳnh Dao ôm Trần Nam rất chặt.
Ài!
Trần Nam thở dài, gật đầu đồng ý.
Nhưng Trần Nam vẫn giữ khoảng cách với Triệu Quỳnh Dao.
Dù Triệu Quỳnh Dao là nữ thần, trông rất xinh đẹp, nhưng Trần Nam vẫn không cầm thú đến mức lợi dụng lúc người ta khó khăn.
Trong quán có rượu vang, Triệu Quỳnh Dao bước sang, mở một chai, rót hai ly rượu vang.
“Trần Nam, uống với tôi một ly được không? Cậu yên tâm, tôi sẽ không bám lấy cậu đâu. Ha ha, trước đây tôi thật sự rất quan tâm thân phận của cậu, nhưng sau này tôi biết được thân phận của cậu mới cảm thấy mình buồn cười biết bao, đương nhiên tôi sẽ không bám lấy cậu! Cậu không cần sợ!”
Triệu Quỳnh Dao nói.
“Cậu bị thương rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi!”
Trần Nam lắc đầu.
“Vết thương của tôi là vết thương lòng, chẳng phải người ta nói vết thương lòng chỉ rượu mới chữa được sao!”
“Được, nhưng tôi không uống nhiều, uống xong tôi phải đi, thuộc hạ của tôi vẫn đang chờ tôi!”
Trần Nam nhận ly rượu.
Nghe Triệu Quỳnh Dao kể, Trần Nam uống liên tiếp ba ly rượu vang.
Quan trọng là Triệu Quỳnh Dao đang ở ngoài một mình, đã đáng thương như vậy rồi, mình cũng từng là bạn học, cô ta lại là bạn thân của Mã Hâm Đình, nếu không khuyên giải cũng áy náy.
Mà nhìn men rượu Triệu Quỳnh Dao dần tăng lên, Trần Nam vội vàng dừng lại.
“Được rồi, uống vậy thôi. Triệu Quỳnh Dao, cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngủ một giấc thật ngon, đến hôm sau sẽ ổn thôi. Tôi thật sự có việc, không thể ở cùng cậu nữa rồi!”
Trần Nam nói xong thì đứng lên.
“Hự!”
Đột nhiên anh cảm thấy hai chân của mình hơi nhũn ra, đầu cũng mơ màng.
“Rượu này mạnh vậy?” Trần Nam nói thầm.
Mà sau đó, Triệu Quỳnh Dao lại ôm lấy Trần Nam.
Trần Nam muốn tránh khỏi tay cô ta, nhưng đã không còn sức rồi.
Cảm thấy trời đất quay cuồng trước mặt, cuối cùng hai mắt Trần Nam tối đi, hôn mê trên giường. Triệu Quỳnh Dao che bụng, lau nước mắt, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, lập tức có người đến gõ cửa. Vừa mở cửa ra, chính là người đàn ông vừa đánh Triệu Quỳnh Dao lúc nãy.
“Ha! Cô chủ, thành công rồi à, tôi còn tưởng cô bị cậu ấm này dẫn đi rồi chứ?”
Người đàn ông cười ha ha.
“Cho anh tiền rồi biến ngay đi. Với cả, tôi bảo anh làm thật một chút, anh ra tay cũng mạnh quá nhỉ?”
Triệu Quỳnh Dao tức giận.
“Không phải cô bảo diễn giống chút sao, nếu không sao cậu ấm này tin được chứ. Ha ha, tôi thấy cậu ấm này hôn mê rồi, đêm nay cô cũng nhàn, nếu không thì…?”
“Cút ngay cho tôi!”
Triệu Quỳnh Dao chán ghét nhìn người đàn ông, lập tức đóng cửa lại.
Không sai, đây là một vở kịch, một vở kịch khổ nhục kế.
Vì có thể có được tín nhiệm của Trần Nam, có được sự đồng cảm của anh, Triệu Quỳnh Dao đang cược.
Sau khi biết thân phận thật của Trần Nam, tất cả những ảo tưởng của Triệu Quỳnh Dao đều vụn vỡ.
Cô ta biết, sau khi tạm biệt ở Thành Đô, chỉ e mãi mãi không gặp lại Trần Nam nữa.
Như vậy thì tất cả những gì mình có sẽ không còn khả năng nữa.
Ban đầu, mình chỉ cách cánh cửa nhà giàu bậc nhất một bước.
Cô ta không cam lòng, cho nên để nắm bắt cơ hội cuối cùng, cô ta không ngại rời khỏi đội phục vụ chạy đến Hồng Kông.
Vì mấy chuyện trên đại hội, Triệu Quỳnh Dao cũng nghe thấy, chắc hẳn Trần Nam muốn dẫn người về.
Nhà họ Trần Nam Dương ở đâu cô ta không biết, nhưng cô ta biết chị của anh ở đâu, vì thế cô ta mới đến đây diễn vở kịch này.
Vốn dĩ cô ta nghĩ, Trần Nam sẽ không đến đây nhưng cuối cùng anh lại đến thật.
Không ai hiểu Trần Nam hơn Triệu Quỳnh Dao, vì cô ta đã từng tìm hiểu. Trần Nam là người dễ đồng cảm, nhất là với con gái, anh sẽ dễ đồng cảm với bất kỳ người con gái nào.
Mà đây chính là điểm đột phá của Triệu Quỳnh Dao, chính vì vậy mới có chuyện như bây giờ.
“Trần Nam, cậu đừng trách tôi, tôi thật sự muốn có cậu!”
Nói xong, Triệu Quỳnh Dao từ từ cởi đồ mình ra…
Sáng sớm hôm sau.
Cửa cảng chính của Hồng Kông Nam Dương.
Một chiếc thuyền chở khách lớn đã sẵn sàng xuất phát.
Đây là chiếc thuyền chuyên chuẩn bị cho đội khảo sát ra biển.
Rất nhiều thành viên tham gia đội khảo sát đều đã lục tục lên thuyền.
“Mông Mông, ba ngày sau gặp lại, anh sẽ nhớ em lắm!”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi!”
Tô Mông đang liếc mắt đưa tình với người yêu của mình.
Ngô Văn cũng vậy, bạn trai cô ấy cũng đích thân đến tiễn cô ấy.
Chỉ Tô Quân Dao đứng ngoài cửa cảng, lo lắng chờ đợi, cầm điện thoại gọi hết lần này đến lần khác.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Từ sáng đến giờ, Tô Quân Dao đã gọi điện hai mươi mấy lần rồi.
“Quân Dao, sao cậu Trần còn chưa đến?”
Tô Mông kéo tay bạn trai cô ấy đi sang.
“Hừ, thật sự nghĩ chồng rùa vàng dễ câu vậy sao, có lẽ người ta vốn không xem trọng cô, bây giờ không biết đang ở chốn hoan lạc nào rồi!”
Một cô gái cười lạnh lùng.
“Hừ, Dương Hải Lan, cô nói gì vậy. Hơn nữa, lần này cô chỉ nhờ vào quan hệ để theo chúng tôi làm việc vặt, làm việc vặt thôi hiểu chưa? Câm miệng cho tôi!”
Ngô Văn thẳng thừng phản bác.
Dương Hải Lan tức đến mức đỏ mặt tía tai.
“Mọi người nhìn kia, có một chiếc xe sang đến!”
Lúc này, mấy chàng trai trên thuyền phấn khích chỉ ra xa kêu lên…