Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 420
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 420 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
“Cái gì cổ điển của nước Pháp? Cái tình huống gì vậy?”
Mọi người đều sững sờ.
Dương Tiểu Na nhìn thấy bà chủ của quán bar bậc nhất ở Yên Kinh đối xử kính cẩn với anh họ như vậy, trong lòng cô ấy rất vui vẻ.
“Cậu Trần, hôm nay có thể kết bạn với cậu là vinh hạnh của tôi, đêm nay chi phí của cậu hết bao nhiêu, tôi trả hết!”
Đỗ Nhạn đứng lên lễ độ đưa tay ra với Trần Nam.
Anh cũng đưa tay ra bắt tay với cô ấy.
“Cảm ơn cô Đỗ Nhạn!”
Rõ ràng trong mắt Đỗ Nhạn, nếu cô ấy có thể kết bạn với một vị thần hào như vậy, giá trị hơn rất nhiều so với hóa đơn chi phí lần này.
Sau đó Đỗ Nhạn rời đi ngay.
Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì, chỉ Dương Lộc là có vẻ mặt khó xử.
Rất rõ ràng, anh ta bị vả mặt, là cái kiểu cực kỳ đau.
“Anh họ Trần Nam, tôi hút thử điếu thuốc của anh nha.”
Lúc này, một cậu con trai không nhịn được mà lấy một điếu rồi châm lửa.
Đôi mắt của Dương Lộc hơi nhíu lại, u ám nhìn Trần Nam, sau đó giả bộ đi ra ngoài gọi điện thoại.
Từ nhỏ đến lớn có ai mà không hành sự theo anh ta, thế mà thằng anh họ từ nông thôn này lại dám chống đối mình, khiến mình bị bẽ mặt ở trước mặt nữ thần.
Nếu để cho cậu ta đùa bỡn ở địa bàn của mình là Yên Kinh, vậy chắc chắn Dương Lộc này đã chết rồi.
Ngay sau đó, Dương Lộc đi ra ngoài châm một điếu thuốc, tìm thấy một dãy số điện thoại và gọi nó.
“Anh Hưng, đang làm gì vậy?”
Dương Lộc vừa hút thuốc vừa nói.
“Đang chơi, ha ha, cậu Lộc, sao lại đột nhiên nhớ tới tôi, có chuyện gì à?”
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười đùa.
“Cũng không có gì, chỉ là tâm trạng khó chịu, có người không coi tôi ra gì!”
“Ha ha, ở Yên Kinh này, ai lại dám không nể mặt cậu cả của nhà họ Dương? Nói đi, là ai? Tôi cho người đi xử lý cậu ta!”
“Không cần xử lý, khiến cậu ta bị bẽ mặt là được!”
Dương Lộc nói, sau đó đọc địa chỉ.
“Ha, đúng lúc thật, tôi và mấy đàn em đang uống rượu ở gần đó, tôi đến ngay!”
Sau khi Dương Lộc nói chuyện điện thoại xong thì tức khắc cười lạnh, hút thuốc chờ ở bên ngoài.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm loại chuyện dạy dỗ người khác như thế này.
Giờ phút này, bên trong phòng bao.
“Chị Tuyết Tuyết, có ai đi vệ sinh không? Chúng ta đi chung nhé?”
Một đám con gái đi đến phòng vệ sinh, Dương Tiểu Na cũng đi theo
Tần Ngọc ở một bên âm thầm trừng mắt nhìn Trần Nam, chờ anh lúc nào thì chủ động nói chuyện với cô ấy.
Nhưng cái tên này cứ ăn trái cây ở bên kia, không có một chút động tĩnh.
Trong lòng Tần Ngọc sốt ruột nhưng lại không được, chưa kể còn rất xấu hổ.
“Cậu và Quân Dao có khỏe không?”
Tần Ngọc không nhịn được hỏi.
Mặc dù tất cả mọi người ở đây không biết thân phận của Trần Nam, nhưng Tần Ngọc biết rõ, có điều rõ ràng Tần Ngọc không để tâm đến điều này mà hỏi.
“Quân Dao mất tích rồi!”
Trần Nam nghĩ đến Tô Quân Dao, trong lòng không khỏi đau xót.
Không biết ngày mốt là tiệc mừng thọ của bà ngoại, có thể khuyên giải an ủi bà ngoại được hay không, làm cho mối quan hệ của hai nhà hòa hoãn đi một chút, để bà ta chịu mở miệng nhờ vả người nhà họ Mạc.
“Sao lại thế?” Tần Ngọc kinh ngạc.
“Sau này có cơ hội tôi sẽ nói với cậu.” Trần Nam thản nhiên nói.
“Này này, Tiểu Ngọc, Quân Dao là ai thế? Không phải là bạn gái của Trần Nam đấy chứ? Trời má, người như Trần Nam cũng tìm được bạn gái sao?” Mạnh Duyên kinh ngạc nói.
Tần Ngọc thấy mình nhắc tới chuyện đau lòng của Trần Nam khiến tâm trạng của anh không tốt, cô ấy cũng không đáp lại lời Mạnh Duyên.
“Hai người nói một câu đi! Quân Dao là ai vậy?”
Ngay khi Mạnh Duyên sốt ruột hét to, cửa của phòng bao bị đẩy mạnh ra.
Là cô em họ tên là Dương Tuyết vội vã đẩy cửa đi vào.
“Không xong rồi, có mấy thằng say rượu bắt Tiểu Na đến phòng bao của bọn họ uống rượu!” Dương Tuyết la lên.
“Hả?”
Trần Nam vừa nghe vậy, vội vàng xông ra ngoài.
Lúc này, có mấy cô em họ chạy về phía anh, hiển nhiên là vừa mới bị dọa.
“Tiểu Na ở đâu?”
Trần Nam lạnh lùng hỏi.
“Bị bọn họ bắt đến phòng 103 rồi!”
Một cô gái nói, rồi tức thì thấy Trần Nam lao tới đó.
Những cậu con trai còn lại đứng tại chỗ rối rít.
Bọn họ là con cháu của nhà họ Dương, chắc chắn không sợ chuyện gì, nhưng mà sợ gây sự.
Chắc những người đó là phần tử hỗn tạp của xã hội, nếu từng bị bọn họ đánh thì không ổn, cho nên bọn họ ở bên ngoài chuẩn bị gọi điện thoại.
Còn Tần Ngọc thấy một mình Trần Nam tiến lên, cũng mang theo vẻ mặt lo lắng mà chạy theo anh.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Tụi con gái sốt sắng. Lúc nãy các cô ấy đi vệ sinh, sau đó đụng phải mấy thanh niên uống say, muốn lôi các cô ấy đi bồi bọn họ uống rượu, nói xong còn muốn ra tay lôi Tuyết Tuyết đi, sau đó Tiểu Na đẩy cái thằng đó ra.
Lúc này chưa xảy ra xung đột, cho đến khi Tiểu Na và bọn họ quay trở về, mấy thằng con trai lại bắt đầu đuổi theo, một phát đã nắm được tóc của Tiểu Na, kéo về phía phòng bao của bọn họ.
“Bây giờ chỉ có mỗi Trần Nam đi đến đó, tôi thấy bọn họ có tới bảy tám người lận đấy! Bây giờ cũng không biết anh Lộc đi đâu rồi!”
Tuyết Tuyết bị Tiểu Na làm cho cảm động, dù sao Tiểu Na là vì cứu mình, cho nên lo lắng nói.
“Còn có thể làm gì bây giờ, lập tức gọi điện cho gia tộc đi, dám đụng vào nhà họ Dương chúng ta, hừ!” Một cậu con trai nói.
“Đợi đã, không cần gọi! Yên tâm đi, Tiểu Na không có chuyện gì đâu!”
Không biết từ khi nào, Dương Lộc đã đứng sau lưng mọi người, ngăn cản cậu con trai muốn gọi điện thoại.
“Hả? Nhưng anh Lộc, Tiểu Na bị bắt đi rồi!”
Dương Lộc cười lạnh nói: “Tóm lại là mọi người yên tâm, Tiểu Na chắc chắn không sao, nhưng có thể có người sẽ gặp chuyện.”
Nhìn thấy lúc nãy Tần Ngọc dũng cảm quên mình chạy về phía Trần Nam, Dương Lộc vô cùng ghen tuông, vẻ mặt tức khắc âm u lạnh lẽo.
Dường như mọi người đã hiểu ra chút gì đó, tất cả đều câm nín, trở lại vào trong phòng bao.
“Thả cô ấy ra!”
Cùng lúc đó, Trần Nam đạp tung cánh cửa của phòng bao.
Mấy gã say rượu thô bạo ôm Tiểu Na vào trong lồng ngực.
Trần Nam giận dữ quát lên.
Giao tình của nhà cậu năm với nhà mình quá sâu, mà Tiểu Na đối xử với người anh họ này vô cùng tốt, sao Trần Nam có thể để Tiểu Na bị tổn thương dù chỉ một chút.
“Mẹ nó, chỉ dựa vào thằng chó nhà mày à! Vậy mà còn dẫn theo một mỹ nữ? Ha ha, đây là muốn tặng pháo kép cho ông đây sao?” Một thanh niên cầm đầu cười to nói.
Bởi vì Tần Ngọc lo cho Trần Nam nên đã đi theo vào.
“Anh Hưng, anh thật may mắn, anh làm thoải mái xong rồi có thể để cho các anh em hưởng ké một tí không?” Mọi người cười to hỏi.
“Được được được, người đâu, kéo cô gái kia lại đây cho tao! Tự dâng tới tận cửa, nếu tao từ chối thì đúng là thằng ngu!” Anh Hưng vung tay lên.
“Anh Hưng phải không, tốt nhất là đừng có làm xằng làm bậy, nếu không đừng trách tôi không cảnh cáo!”
Trên mặt Trần Nam hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Ồ? Ha ha, còn muốn làm tao sợ? Này thằng kia, nếu mày muốn tao thả cô gái này ra cũng được, mau đến đây, chui qua háng của mấy anh em bọn tao thì sẽ tạm tha cho mày, thế nào?”
Anh Hưng cười lớn nói.