Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 428
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 428 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
Quà mừng thọ không chỉ bấy nhiêu đây, thật sự khiến cho người nhà họ Dương, bao gồm cả bà cụ đều bị lóa mắt.
Những món quà này, dùng từ kỳ trân dị bảo để hình dung cũng không quá đáng.
Mỗi một phần quà đều vô cùng quý hiếm và có thể xem là vô giá!
Bà cụ Dương cực kỳ kích động. Bà ta sống đến từng tuổi này rồi, chưa bao giờ thấy được cảnh tượng hào nhoáng như thế này.
“Bà cụ Dương, đây là danh sách quà tặng, mời bà xem qua!”
Thanh niên áo đen đứng đầu cung kính đưa cho bà ta tờ danh sách.
“Không cần xem, không cần xem, thật sự cảm ơn cậu Trần đã tặng quà cho tôi, chỉ là những phần quà này, thật sự quá quý giá! Chẳng qua tôi chưa từng gặp mặt cậu Trần, cũng chưa từng có quan hệ với nhà họ Trần, không biết ông chủ của các cậu là ai?”
Bà cụ Dương tươi cười dò hỏi, vẻ âm trầm do chuyện lúc nãy tạo nên đều biến mất tăm.
“Thưa bà, nếu như không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi xin về trước!”
Tất nhiên những người này đều không muốn nhiều lời.
“Ở lại uống một chút rượu mừng đi đã?” Bà cụ Dương nói.
“Cảm ơn bà, không cần đâu ạ!”
Thanh niên nói xong, nhóm người lập tức quay trở lại xe rồi rời đi.
“Xa hoa quá đi!”
“Ngay cả vệ sĩ cũng có khí chất điềm tĩnh đến vậy, rốt cuộc nhà họ Trần này là gia tộc như thế nào đây?”
Nhóm người nhà họ Dương cực kỳ sửng sốt.
“Mẹ? Cậu Trần của nhà họ Trần? Chúng ta chưa từng kết bạn với họ, tại sao lại tặng cho chúng ta nhiều quà quý giá như vậy, con thầm tính sơ qua, tổng giá trị của những món quà này cũng gần một tỷ rồi đó!”
Dương Ngọc Thanh kích động đến mức toàn thân run rẩy.
“Đúng vậy đó, chắc chắn là hơn một tỷ, cậu Trần nhà họ Trần thật sự rất hào phóng, nhưng mà sự thật là chúng ta chưa bao giờ kết giao với nhà họ Trần. Mẹ sống lâu đến vậy, cũng chưa bao giờ nghe đến nhà họ Trần, chẳng lẽ đây là bạn bè của con cháu trong nhà chăng, có thể là bạn học của các cháu?”
Bà cụ Dương khó tin suy đoán.
Đám con cháu trong nhà xôn xao nhìn lẫn nhau.
Cho dù là bạn học tốt, cũng không bao giờ tặng quà mừng thọ có giá trị lên đến một tỷ cả, lý do này thật sự quá gượng ép.
“Mẹ, không cần biết những thứ này là ai tặng, người ta đã có lòng tặng thì những thứ này là của chúng ta. Cứ lấy đại một thứ ra bán thì chúng ta có thể giải quyết hết tình trạng khủng hoảng kinh tế của gia tộc rồi!”
Quách Lam đảo mắt một vòng, đột nhiên lên tiếng.
“Im miệng, thật sự quá bậy, đây chính là quà mừng thọ do nhà họ Trần đem đến, quý giá như thế này, sao con dám đem đi bán vậy chứ. Ít nhất là đến khi mẹ biết rõ được thân phận của cậu Trần nhà họ Trần, còn trước đó thì không một ai được phép đụng vào những thứ này. Nếu như có ai dám để ý đến những món quà này, mẹ liền trục xuất người đó ra khỏi dòng tộc!” Bà cụ Dương nói.
Cùng lúc đó, ánh mắt bà ta nhìn về phía hàng xe đang rời đi kia hơi khựng lại.
“Mẹ, mẹ nhìn cái gì vậy?”
Dương Ngọc Thanh thấy không thể đụng đến những món quà kia, ông ta đến gần hỏi.
“Mẹ đang nhìn những người lúc nãy bước xuống xe, Ngọc Thanh, con không nhìn ra sao, những vệ sĩ đó đều được huấn luyện bài bản. Một gia tộc bình thường không thể nào yêu cầu người hầu của mình nghiêm chỉnh được như thế, có thể nói, phía sau bọn họ rất có thể là một gia tộc hàng đầu!”
“Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng điều tra thân phận của cậu Trần này, sau đó lấy được phương thức liên lạc, tranh thủ dựa vào cậu ta giúp chúng ta vượt qua khó khăn lần này!”
Bà cụ Dương nói lên suy tính của mình.
“Vâng mẹ!”
“Ừm, còn có một loại khả năng nữa!”
Bỗng nhiên mợ hai lên tiếng.
“Hả? Khả năng gì vậy?”
“Có khi nào cậu Trần này để ý đứa con gái nào của nhà họ Dương chúng ta hay không, không chừng đây là quà trước khi cầu hôn đó!” Mợ hai cười nói.
Trong cả họ hàng, con gái Dương Tuyết của mợ hai có nhan sắc xinh đẹp nhất, khí chất vô cùng xuất chúng. Bà ta nói như thế, đơn giản là muốn nói với mọi người rằng, có khi nào cậu Trần kia để ý đến con gái của bà hay không?
“Ha ha, em hai, em nghĩ hay thật đó!”
Quách Lam nghe xong những lời này lập tức cảm thấy không vui.
Dù sao thì hiện tại trong ba thế hệ nhà họ Dương, con trai Dương Lộc của bà ta cũng chính là trụ cột tương lai của gia đình.
Hiện tại thím hai nói như vậy, chẳng phải là đang nói xấu với bà cụ hay sao.
Mặc dù bình thường mọi người ở cùng một phe, nhưng đến khi đụng đến lợi ích của bản thân, khó tránh khỏi việc có các ý kiến trái chiều.
“Hả? Dù sao thì thím hai nói cũng không phải có lý, cách làm việc từ xưa đến nay của các gia tộc lớn không bao giờ rườm rà, cũng sẽ không nói rõ ra. Cũng có thể là cậu Trần này đang để ý đến con gái nhà họ Dương!”
“Dương Tuyết, những năm nay con đi du học ở nước ngoài, sau đó lại về công ty làm việc, kiến thức hơn người, có nhiều cơ hội tham gia các sự kiện, con có nhớ được ai lợi hại như vậy hay không?”
Bà cụ Dương hỏi. Bà ta rất rõ Dương Tuyết là cháu gái xinh đẹp nhất, Dương Tiểu Na cũng rất xinh đẹp, nhưng chắc chắn Dương Tiểu Na chưa bao giờ được tiếp xúc với những nơi sang trọng như thế, nên bà cụ cũng không nghĩ đến cô ấy.
Dương Tuyết hơi suy nghĩ: “Hình như có đó bà nội!”
“Ừ, nếu thật là như vậy, thì đây chính là may mắn của nhà họ Dương chúng ta. Dương Tuyết, nếu như sau này có thiếu cái gì hoặc là con muốn cái gì thì cứ nói cho bà nội!” Bà cụ Dương nói.
“Cảm ơn bà nội!”
Dương Tuyết kích động nói.
Câu nói này có nghĩa, bản thân cô ta có khả năng thượng vị.
Bà cụ kéo tay Dương Tuyết đi vào trong đại sảnh.
Đúng lúc này, đột nhiên Dương Ngọc Thanh nhận được cuộc gọi.
“Cậu nói cái gì? Nói lại cho tôi nghe xem?”
Sắc mặt Dương Ngọc Thanh đột nhiên thay đổi, sau đó ông ta vội vàng cúp điện thoại, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
“Mẹ!”
Dương Ngọc Thanh hoang mang, ông ta lo sợ đi đến trước mặt bà cụ Dương.
“Sao vậy?”
“Bên công ty xảy ra chuyện rồi!”
“Chuyện gì?” Bà cụ biến sắc hỏi.
Dương Ngọc Thanh nuốt nước miếng: “Mấy ngày nay, tình hình tài chính của công ty rất khó khăn, con đổi cách hoạt động bình thường, quyết định đi vay vốn. Không ngờ rằng, nhân viên của con mới gọi đến nói bên vay vốn có vấn đề, ngân hàng tạm thời không cho vay nữa!”
“Cái gì?!”
Bà cụ không nghĩ mọi chuyện lại đến nước này.
“Vậy con đã thế chấp cái gì rồi?”
“Con dùng hạng mục kia của nhà họ Dương mình để thế chấp, trước kia đều làm như vậy, mọi lần đều nắm chắc được chín phần. Nhưng mà bây giờ ngân hàng nói bọn họ không thể cho chúng ta vay, thương lượng cũng vô dụng!”
“Nhà họ Long, nhất định là do nhà họ Long!”
Sắc mặt Dương Ngọc Thanh trắng bệch nói.
Vốn dĩ Dương Ngọc Thanh đi theo phe thứ ba, chính là nhà họ Long. Do người nắm quyền nhà họ Long tự mình tìm đến ông ta đàm phán, không ngờ rằng đây là cái bẫy do nhà họ Long bày ra cho mình, bọn họ cũng muốn đoạt lấy mảnh đất kia, bây giờ Dương Ngọc Thanh mới phát hiện ra.
Bà cụ Dương vì quá tức giận đã giơ tay cho Dương Ngọc Thanh một bạt tay.
Quan hệ của hai nhà Long Dương là quan hệ cạnh tranh, Dương Ngọc Thanh muốn tiền đến điên rồi mới dám thực hiện loại hợp tác này với nhà họ Long.
Sức mạnh của nhà họ Long cao ngút trời, muốn giải quyết một ngân hàng cũng không có gì là khó.
“Anh đó, thật sự làm tôi tức chết rồi!”
Bà cụ Dương chống quải trượng nói.
“Mẹ, bây giờ phải làm sao đây? Hạng mục của chúng ta đã tiến hành được một nửa rồi, nhà họ Long muốn đoạt lấy thứ làm sẵn sao?”
Dương Ngọc Thanh vẻ mặt đưa đám nói.
Bốp!
“Đồ vô dụng, đừng có hỏi tôi!”
Bà cụ Dương lại tát cho Dương Ngọc Thanh một cái, bà ta tức giận đến mức không màng tổ chức sinh nhật, trực tiếp rời khỏi đại sảnh!
…
“Tiểu Na, em không sao chứ?”
Dương Tiểu Na khóc chạy về nhà, Trần Nam đi theo cô ấy quay về, không ngờ Tiểu Na lại chạy thẳng đến phòng của cậu năm, sau đó kéo tay của cậu khóc nấc lên như một đứa trẻ chịu ấm ức…