Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Chapter 86
You are reading Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại Chapter 86 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại next time when you come visit our manga website
“Đùa gì vậy? Vừa rồi không phải cậu cầm rồi à?”
Mấy người đã đến cửa rồi, có chàng trai nhà giàu nói với anh ta.
“Đúng vậy, nhưng vừa rồi không phải là tôi muốn đi vệ sinh sao? Vậy nên đã dừng xe rồi đi tiểu ở rừng cây bên cạnh, hỏng rồi hỏng rồi, lúc đó tôi còn theo cầm vé vào cửa nữa. Nhưng mà, sau khi tôi đi vệ sinh xong hình như nhớ là tay vẫn còn cầm, chắc là khi đó làm mất rồi!”
Có thể thấy, mặc dù mọi người đều trêu chọc anh ta nhưng họ đều là những người bạn tốt của nhau.
Vì vậy, mọi người đều có chút lo lắng.
“Tìm lại đi, nếu thật sự không thấy thì qua lại tìm…”
“Vậy thì xa lắm!”
Mọi người bàn bạc và muốn nói với lễ tân là có vé vào cửa nhưng bị mất rồi thì có vào được không?
Nhưng đã bị lễ tân trực tiếp từ chối.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới, nhìn về nhóm thanh niên nam nữ.
“Ôi, cậu là cậu Chu Thạch Vũ à?” Người đàn ông trung niên vốn dĩ vẫn luôn lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy người bị mất vé thì đột nhiên tươi cười.
“Cậu còn nhớ tôi không? Lúc đó tôi và ba cậu – ông Chu Thiên Thành cùng nhau ăn cơm ở một nhà hàng ở Tô Châu, lúc đó còn có cả cậu nữa!” Người giám trung niên cười nói.
“Ồ ồ, tôi nhớ rồi, ông là Lý Hoằng, giám đốc công ty du lịch đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng, là tôi, tình hình của cậu bây giờ là như thế nào vậy?” Lý Hoằng cười hỏi.
Bình thường Chu Thạch Vũ chỉ có tính cách dễ gần, tất cả mọi người đều rất thích đùa với anh ta thôi, nhưng khối tài sản cả tỷ của gia đình anh ta cũng được coi là một nhà lớn ở Tô Châu.
Hơn nữa rất rõ ràng, Chu Thạch Vũ là trung tâm của đám nam nữ này.
Vì vậy, dù có làm loạn như thế nào, khi vừa nghe tin Chu Thạch Vũ có chuyện, bọn họ ai cũng không muốn rời đi.
Đặc biệt là những cô gái đó.
“Ha ha ha, vậy thì dễ rồi, giám đốc Lý, vé vào cửa của tôi bị mất rồi, nhưng mà quay lại tìm thì khó quá, tôi muốn hỏi xem có thể trực tiếp cho tôi vào trong không!”
Chu Thạch Vũ cười nói, trong mắt anh ta như vậy là không có chuyện gì rồi.
Nháy mắt một cái, muốn nhấc chân tiến vào.
“Không được đâu, cậu Chu!” Lý Hoằng ngăn anh ta lại: “Nếu là bình thường thì cậu Chu muốn thế nào cũng được, nhưng lần này thật sự không được. Tôi nói thật với cậu vậy, đêm tiệc trên du thuyền lần này bề ngoài thì là cậu Hoàng – người giàu có nhất Tô Châu tổ chức mời các con em trong gia đình giàu có đến chơi, nhưng thực tế là cậu Hoàng muốn mời cậu Trần của Kim Lăng đó!”
“Cậu Trần?”
Đám người Chu Thạch Vũ nhìn nhau.
“Khụ khụ, nói cậu Trần thì có thể cậu không biết, nhưng mà cậu cũng biết con đường thương nghiệp Kim Lăng đúng không?”
“Vớ vẩn, nơi đó được mệnh danh là vàng trên giấy của Kim Lăng, lượng tiền vào túi như nước chảy, lúc trước tôi còn muốn đến biệt thự chơi nữa cơ, kết quả suýt chút nữa không chi trả nổi!” Chu Thạch Vũ không khỏi nói.
“Khụ khụ, đừng nói đến biệt thự suối nước nóng nữa, thật ra con phố thương nghiệp Kim Lăng đó đều là của một người, đó chính là cậu Trần đó!”
“Cái gì!” Chu Thạch Vũ bị sốc.
Những cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta đều sửng sốt.
Một số con nhà giàu đúng là rất có tiền, nhưng đều là tiền của ba mẹ họ, nhưng người có sản nghiệp riêng của mình như cậu Trần, còn là sản nghiệp lớn nữa, thật quá đỉnh. Người đứng sau anh càng là những người như thế nào chứ?
Mọi người đều bị sốc.
“Vì vậy, cậu Chu, việc vào cửa lần này thật sự rất nghiêm khắc, chỉ sợ một số người có ý đồ xấu trà trộn vào, hoặc là phóng viên chụp lén!” Lý Hoằng kiên nhẫn giải thích.
“Được rồi, được rồi, vậy thì chúng tôi sẽ về tìm lại xem sao!”
Kết quả là lái xe đi tìm nửa ngày mà không tìm thấy.
“Mẹ kiếp, lẽ nào tôi không vào được sao?” Chu Thạch Vũ khổ sở nói.
Mỗi người chỉ có một vé vào cửa, đây cũng không phải là hàng hóa, nói mua là có thể mua được đâu chứ.
Mà lúc này, khuôn mặt của nữ nhân viên lễ tân luôn im lặng ở bên cạnh đã đỏ bừng rồi.
Vừa rồi đúng là cô ta muốn nói gì đó, nhưng lại không dám, bởi vì những gì giám đốc Lý Hoằng nói quá đáng sợ.
Bởi vì vừa rồi, mình đã đụng phải một người rất đáng ngờ.
Nói hay không nói đây?
Nói ra thì sợ bị cho nghỉ việc, nhưng mà không nói thì cứ thử nghĩ mà xem, đêm tiệc lần này vô cùng quan trọng.
Có giết cô ta cũng không thể gánh vác nổi.
Cuối cùng…
Nói!
Nữ nhân viên lễ tân lập tức nói: “Giám đốc Lý, cậu Chu, mọi người đừng lo lắng, vé vào cửa của anh không thể tìm thấy được đâu, chắc là đã bị người khác nhặt mất rồi!”
“Cái gì? Ai nhặt cơ?” Chu Thạch Vũ vội vàng hỏi.
Nhân viên lễ tân nữ đó tên là Trương Nguyệt Hồng, lúc này cô ta lập tức nói ra tất cả nghi vấn vừa mới thấy.
“Cô ấy à, sao lúc đó không gọi tôi một tiếng, nếu mà xảy ra chuyện gì thì chúng ta đều sẽ gặp phiền phức đấy cô có biết không hả!” Lý Hoằng đột nhiên vỗ đùi.
Cũng hận cái người giống như tên giẻ rách mà Trương Nguyệt Hồng mô tả.
Lúc này, ông ta trực tiếp bảo Trương Nguyệt Hồng dẫn mình đi tìm.
Còn mấy người Chu Thạch Vũ cũng trà trộn vào theo…
Nhưng bây giờ Trần Nam vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ cảm thấy bãi biển vàng này đúng là vừa rộng vừa đẹp.
Tiếng sóng biển gào thét, buổi tối tổ chức tiệc ở đây chắc là sẽ rất phê.
Còn bên cạnh chính là một khách sạn hướng ra biển.
Trần Nam cầm vé vào cửa đã được một lễ tân nam khác dẫn đến khách sạn.
Vừa rồi Bạch Hạo Hiên đã gọi điện cho Trần Nam.
Họ vẫn đang ở trong khách sạn còn chưa rời khỏi giường, không ngờ Trần Nam lại đến sớm như vậy.
Lúc này lập tức chuẩn bị đến tìm Trần Nam.
“Đứng lại, mau bảo anh ta dừng lại!” Đột nhiên vào lúc này, Lý Hoằng đã một mạch chạy tới, nhìn thấy Trần Nam sắp vào thang máy rồi, ông ta lập tức hét lên.
Trần Nam nhìn thấy một nhóm người đang chạy về phía mình.