Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Luân Hồi Châu - Tần Phong (FULL) - Chương 11 Khi một lần nữa mở mắt ra
You are reading Luân Hồi Châu - Tần Phong (FULL) Chương 11 Khi một lần nữa mở mắt ra at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Luân Hồi Châu - Tần Phong (FULL) next time when you come visit our manga website
Bởi vì được xây dựng trên núi Đông Cảnh, nên công viên núi Đông Cảnh cũng được đặt tên theo ngọn núi này.
Nơi này cách chỗ ở của Tần Phong khoảng 1km, diện tích công viên không nhỏ, chính giữa còn có một hồ nước rộng lớn và trong vắt.
Mọi người gọi nó là: hồ Đông Cảnh.
Nếu chỉ nói riêng về diện tích thì hồ Đông Cảnh rộng hơn hồ nước trong khuôn viên trường đại học Trung Hải.
Môi trường ở đây khá tốt nên có rất nhiều người già và những người yêu thích rèn luyện tìm đến.
…
Kỳ huấn luyện quân sự đã kết thúc, cộng thêm hôm nay lại là chủ nhật, nên sau khi hoàn thành phần tu luyện buổi sáng, Tần Phong liền đi đến công viên núi Đông Cảnh.
Dù sao thì việc tu luyện cũng cần phải chú trọng nghỉ ngơi.
Tuy đa phần các sinh viên đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì đợt huấn luyện quân sự vừa rồi, nhưng với Tần Phong, anh xem đó chỉ là một loại thư giãn mà thôi.
Do công viên núi Đông Cảnh ở khá gần núi Đông Cảnh nên nồng độ linh khí ở đây cao hơn nhiều so với sân của anh.
Thấy vậy, Tần Phong hít sâu một hơi, rồi ung dung dạo bước men theo hồ nước trong công viên.
Anh nhắm mắt lại, lặng yên cảm thụ nhịp đập của thiên nhiên với tâm trạng hết sức bình thản.
Trong trạng thái như vậy, Tần Phong đã đi hơn phân nửa hồ Đông Cảnh tự lúc nào không biết.
Khi một lần nữa mở mắt ra, anh lập tức thở phào một hơi.
Nhìn hoàn cảnh chung quanh, Tần Phong chợt nổi hứng, bèn đứng bên hồ luyện quyền một mình.
Quyền pháp mà anh luyện chính là quyền pháp cơ bản mà mỗi một đệ tử của Tiêu Dao Tiên Tông đều phải học khi nhập môn: Tiêu Dao Thập Nhị Thức.
Tuy nói Tiêu Dao Thập Nhị Thức là một bộ quyền pháp cơ sở, nhưng bên trong nó đã có bao hàm quyền pháp, chưởng pháp, thối pháp, bộ pháp và các kỹ thuật chiến đấu tay không thông thường.
Người Tu Tiên muốn tu luyện Tiêu Dao Thập Nhị Thức cũng có yêu cầu về tu vi, ví dụ như, người Tu Tiên ở Luyện Khí kỳ tối đa chỉ có thể dùng được ba thức đầu mà thôi.
Muốn học toàn bộ Tiêu Dao Thập Nhị Thức thì tu sĩ cần đạt đến tu vi Kim Đan kỳ mới được.
Đương nhiên, bởi vì kiếp trước Tần Phong đã đạt đến tu vi Độ Kiếp kỳ, nên tầm mắt và khả năng lĩnh ngộ của người Tu Tiên bình thường không thể so sánh được với anh.
Cũng chính vì thế, nên lúc này, dù chỉ mới đạt đến Luyện Khí kỳ tầng 6, anh vẫn có thể miễn cưỡng thi triển ba thức đầu của Tiêu Dao Thập Nhị Thức.
Tần Phong đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ba thức đầu của Tiêu Dao Thập Nhị Thức được anh thi triển liên tục.
Thức thứ nhất, quyền pháp: Định Giang Sơn!
Thức thứ hai, chưởng pháp: Đoạn Sơn Hà!
Thức thứ ba, thối pháp: Động Phong Vân!
Khi thì dũng mãnh vô biên, khi thì bá khí hồn hậu, khi thì mờ mịt vô tung…
“Quyền pháp tốt!”
Đúng lúc này, một tiếng tán thưởng đột ngột vang lên bên tai Tần Phong.
Nghe thấy vậy, anh tự nhiên thu quyền, xoay người và bắt đầu đánh giá người nọ.
Đó là một người thanh niên độ khoảng hai mươi, vừa bước đến vừa lên tiếng khen ngợi.
“Anh bạn trẻ, quyền pháp tốt thật đấy! Bản thân tôi đã từng thấy không ít quyền pháp, nhưng vẫn nhìn không ra cậu đang đánh bộ quyền gì”.
Khi nghe thấy đối phương ca ngợi, Tần Phong cũng không quá để tâm. Nhưng nếu người nọ đã chủ động bước tới chào hỏi thì anh cũng không tiện quay đi nên đành hờ hững đáp lại một câu:
“Vài ba chiêu thức do tôi ngẫu nhiên luyện ra mà thôi, không có tên”.
Nghe anh nói vậy, người thanh niên ngượng ngùng cười, hiển nhiên, anh ta cũng nhìn ra đối phương có vẻ như không mấy hứng thú kết bạn với mình, lại càng không có ý định nói nhiều hơn.
Tuy nhiên, anh ta thật sự cảm thấy quyền pháp của Tần Phong không tệ, lại nói, anh ta cũng là một người si mê võ học nên mới chủ động lên tiếng. Vì lẽ đó, dù biết đối phương bài xích, người thanh niên vẫn nhiệt tình tiến lên:
“Tôi tên là Đỗ Thành, vừa nhìn liền biết võ nghệ của cậu không tệ. Vừa khéo, tôi cũng là người tập võ nhiều năm, chúng ta luận bàn một trận, được không?”
Nghe người thanh niên nói vậy, Tần Phong liền biết người này là cố ý tìm anh để đánh nhau.
Anh thờ ơ nhìn Đỗ Thành, rồi khẽ lắc đầu, thẳng thừng từ chối: “Anh không được đâu, khỏi luận bàn đi!”
Lời này của anh có thể nói là không chút khách sáo.