Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Nợ Tình - Chương 2
You are reading Nợ Tình Chương 2 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Nợ Tình next time when you come visit our manga website
Anh khẽ gật đầu một cái rồi bước đi vào bên trong phòng làm việc của mình. Theo bản năng, tôi khẽ quay đầu nhìn lại, dù mới chỉ đứng từ xa nhìn nhưng đúng là tôi chưa từng thấy có một người đàn ông nào đẹp từ gương mặt tới hình dáng như vậy.
– Chị Quỳnh, làm gì mà đứng ngây người ra thế?
Tôi giật mình quay lại, thấy con bé Ngọc đang tủm tỉm cười nhìn mình, hơi ngại nên nói:
– À không có gì đâu em.
– Sếp đi từ đời nào rồi chị ơi. Mà công nhận sếp đẹp trai chị nhỉ?
– Ừ. Đây là lần đầu tiên chị thấy sếp tổng. Mà sếp khó tính không em?
– Bọn em ít được tiếp xúc với sếp tổng nên cũng không biết. Nhưng nghe nói sếp là người công bằng lắm, không như ông Hải trưởng phòng mình đâu. Rõ ràng hôm trước thiết kế của chị xuất sắc hơn hẳn bà Hà mà ông không chọn. Bất công vãi ra.
– Nói nhỏ thôi, dù gì chị cũng là người mới, còn phải học hỏi nhiều ấy. Chị Hà làm trong ngành thiết kế đã lâu nên chắc chắn kinh nghiệm hơn chị rồi.
– Làm nghề này đâu chỉ cần mỗi kinh nghiệm đâu chị. Quan trọng là còn cần sự sáng tạo nữa mà.
– Ừ, thôi làm việc đi em, không lát ông Hải ra nhìn thấy lại to chuyện.
Nói xong tôi không nói gì nữa mà cúi xuống tiếp tục làm việc. Cuộc sống của tôi cũng đủ ồn ào rồi, bây giờ tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi. Rút kinh nghiệm từ những công ty cũ tôi làm việc, nhiều khi kể cả bản vẽ của mình có xuất sắc hơn người ta nhưng nếu không có mối quan hệ thì mãi mãi cũng chỉ là nhà thiết kế vô danh. Hơn nữa cũng phải khó khăn lắm tôi mới xin vào được công ty trang sức đá quý này. Thế là cả buổi hôm đó tôi không dám hé răng một câu, mà chỉ biết cắm đầu vẽ và vẽ.
Chiều hôm ấy vừa bắt đầu vào giờ làm thì ông Hải trưởng phòng dẫn đến một người giới thiệu với cả phòng:
– Chào mọi người, phòng chúng ta có nhà thiết kế mới rồi đây. Cô ấy là Minh Viên, là một nhà thiết kế vô cùng tài năng, năm vừa rồi cô ấy được nhận khá nhiều thành tích xuất sắc trong ngành thiết kế. Chúng ta vỗ tay chào mừng Minh Viên nhé.
– Em chào tất cả mọi người. Em là Minh Viên, rất vui được làm việc cùng phòng mình. Ngày đầu tiên tới công ty, em có mua trà sữa và ít đồ ăn vặt cho phòng mình đây ạ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy khuôn mặt mà đã 3 năm trôi qua tôi vẫn còn rất căm hận kia thì tôi còn tưởng mình đang nghe nhầm. Cũng đã 3 năm trôi qua, nhưng giọng cô ta nói chuyện với tôi thế nào tôi còn nhớ rất rõ. Vậy mà bây giờ trước mặt mọi người, cô ta như được thay máu sang một con người khác. Kẻ thù không đội trời chung đáng lẽ không nên làm việc cùng một chỗ, nhưng trái đất này đúng là tròn thật ấy, tôi đã tránh né thế nào mà cuối cùng vẫn gặp lại. Cứ nhìn thấy khuôn mặt cô ta tôi lại nhớ đến đêm oan nghiệt hôm ấy…rồi nhớ đến Củ Gừng của tôi!
Thế rồi tiếng vỗ tay của cả phòng vang lên như kéo tôi trở về thực tại. Mọi người thấy được mời trà sữa ai cũng niềm nở bảo:
– Cảm ơn Viên nhé, eo ơi đã xinh lại chu đáo thế này thì ai cũng sẵn sàng giúp đỡ em thôi.
– Dạ, em cảm ơn mọi người ạ.
Nói xong cô ta nhiệt tình đi chia trà sữa cho mọi người. Đến chỗ tôi, gương mặt kia hơi khựng lại chút rồi rất nhanh lại trở về dáng vẻ hiền dịu ban đầu. Cũng tài thật đấy, tôi không hiểu sao cô ta có thể thản nhiên đối diện với tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Con bé Ngọc thấy tôi không đả động gì đến cốc trà sữa nên bảo:
– Ơ chị không uống trà sữa à?
– Không, chị đang giảm cân.
– Eo ôi, người chị như siêu mẫu rồi còn giảm cân. Uống đi chị, trà sữa ngon lắm ấy.
– Thôi chị không uống đâu. Bụng dạ cũng đang hơi khó chịu, trưa nay ăn no quá đó.
– Thế em uống nhá.
– Ừ, em uống đi.
Làm việc chung với một người mình ghét là một cảm giác không hề dễ chịu gì. Đã thế ông Hải lại sắp xếp cô ta ngồi đối diện với tôi, mỗi khi ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt ấy lại khiến tôi cảm giác như cái gai trong mắt mà không cách nào nhổ ra được. Suốt cả chiều bực bội, cuối cùng tôi vẽ đi vẽ lại rất nhiều bản vẽ mà kết quả đều không được bản vẽ nào ra hồn. Vậy là tối đó, tôi phải ở lại tăng ca, về muộn nhất phòng.
Lúc chờ thang máy để đi xuống thì tình cờ gặp sếp tổng trong đó, ban đầu tôi cũng ngại không định vào, nhưng nghĩ chỉ là sếp với nhân viên bình thường thì có gì đâu mà phải tránh né, cho nên đắn đo vài giây xong tôi cũng bước vào.
Giờ đó công ty chỉ còn mỗi hai chúng tôi, dù gì anh cũng là sếp tổng nên tôi mở miệng chào trước:
– Sếp ạ.
– Ừ.
– Tôi không nghĩ sếp cũng về muộn vậy ạ.
– Chắc cô là nhân viên mới?
– Dạ vâng.
Anh không trả lời lại nữa, chỉ quay đầu nhìn vào bảng số điện tử của thang máy. Lúc thang máy bắt đầu di chuyển, tôi chợt nhớ ra mình chưa bấm số tầng nên vừa giơ tay ấn số một, không ngờ cùng lúc đó cánh tay của anh cũng vươn ra, vô tình chạm đến ngón tay của tôi. Tự nhiên, khắp người tôi cảm giác như vừa có luồng điện chạy qua. Từ ngày chia tay Cường, tôi chưa từng có cảm giác lạ như thế này với một người đàn ông. Có lẽ vị sếp đang đứng bên cạnh tôi quá ư là xuất sắc, chỉ cần đứng gần anh cảm giác như đứng dưới ánh hào quang rực rỡ. Chẳng trách con bé Ngọc nói 90% nhân viên nữ trong công ty chỉ cần nhìn thấy sếp tổng là có động lực làm việc hẳn.
Tôi bối rối rụt tay lại rồi lùi về phía sau một bước. Lúc thang máy mở cửa, anh bước ra trước, tôi bước ra sau. Nhìn theo bóng dáng cao lớn ấy, tôi không biết diễn tả cảm xúc sao cho đúng nữa, cuối cùng ngẩn ngơ một lúc mới mệt mỏi dắt xe ra về.
Lúc tôi về đến nhà thấy mẹ vẫn đang ngồi bên mâm cơm đợi mình. Rõ là tôi đã gọi điện về bảo mẹ ăn trước đi nhưng rồi mẹ tôi cũng không nghe, dù tôi có tăng ca về muộn thế nào cũng nhất quyết đợi tôi.
Thấy tôi bước vào, mẹ cười tươi bảo:
– Hôm nay tăng ca muộn thế hả con?
– Dạ, con bảo mẹ ăn cơm trước đi, mà sao mẹ lại đợi con rồi.
– Nhà có hai mẹ con, người ăn trước người ăn sau thì chán lắm. Thức ăn mẹ mới hâm nóng, con đi rửa chân tay rồi ra ăn cơm.
– Dạ vâng. Mà hôm nay mẹ khám lại thế nào rồi?
– À, bác sĩ bảo mọi thứ bình thường. Mẹ đang có chuyện muốn nói với con đây.
– Dạ, chuyện gì vậy mẹ?
– Mẹ thấy sức khỏe của mẹ cũng ổn rồi. Hay là con cho mẹ đi làm thêm phụ đỡ con nhé.
Tôi nghe mẹ nói xong vội vàng ngăn lại:
– Không được đâu. Con bảo rồi, bây giờ với mức lương hiện tại của con cũng đủ chi tiêu cuộc sống của hai mẹ con mình, mẹ cứ yên tâm ở nhà giữ gìn sức khỏe cho tốt.
– Mấy năm nay mẹ ở nhà cũng chán. Mẹ thấy sức khỏe ổn nên mới muốn đi làm. Mà công việc này nhẹ nhàng thôi con.
– Việc gì mà mẹ bảo nhẹ nhàng ạ?
– Mẹ nghe bác Tư hàng xóm giới thiệu có một nhà giàu lắm, trong nhà có trên dưới 10 người giúp việc, mỗi người một nhiệm vụ. Nhà có một cậu con trai 3 tuổi, bảo mẫu vừa nghỉ nên bác Tư giới thiệu mẹ tới đó làm.
– Ý mẹ là mẹ tới đó trông thằng bé 3 tuổi đó ạ?
– Ừ đúng rồi. Bác Tư thấy công việc nhẹ nhàng mới giới thiệu cho mẹ. Bác làm trong đó bác biết mà.
– Nhưng mẹ ơi, trông trẻ con không đơn giản như mẹ nghĩ đâu ạ.
– Mẹ thấy bình thường mà, giống kiểu nếu như con chịu lấy chồng sinh cháu cho mẹ, thì coi như mẹ bế cháu mẹ thôi.
Lời mẹ nói lại làm trái tim tôi nhói lên cảm giác đau đớn. Mà cảm giác này tôi không dám tâm sự với mẹ, chỉ có thể len lén hít một hơi thật sâu cho bớt đau. Dạo này mẹ liên tục nói ý muốn tôi lấy chồng, tôi biết ở tuổi của mẹ lẽ ra phải được vui vầy bên gia đình và con cháu, nhưng mẹ thì lại chẳng có niềm vui nào ngoài tôi. Nếu như ngày ấy, hoàn cảnh không dồn tôi vào mức đường cùng thì bây giờ mẹ còn có thêm Củ Gừng. Sau đó mẹ nói một hồi tôi cũng không thể chối được nên nhẹ nhàng trả lời:
– Vậy mẹ cứ đi thử thời gian xem sao. Nếu thấy mệt thì phải nghỉ việc luôn mẹ nhé.
– Ừ, mẹ biết rồi mà.
Tối đó, vì bản vẽ lúc ở chiều tôi vẫn còn chưa ưng lắm nên ăn cơm xong tôi vào phòng ngồi xem rồi sửa đi sửa lại. Tính tôi trước giờ làm gì cũng tỉ mỉ và cẩn trọng nên đã không làm thì thôi, khi bắt tay vào làm phải làm cho tới khi hoàn hảo nhất. Tôi ngồi đánh vật với cái máy vi tính đến nửa đêm, cho tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn dãy số lưu tên “Mai” gọi đến tôi mới dừng động tác lại, vội vàng bấm nghe máy.
Mai hớt ha hớt hải nói:
– Mày ơi tao sắp được về nước rồi.
Mai là bạn thân với tôi từ khi học cấp 3. Sau khi lên đại học, nó chọn ngành truyền thông, còn tôi chọn ngành thiết kế. Tốt nghiệp đại học xong, nó được người quen giới thiệu làm trợ lý cho một chị diễn viên nổi tiếng. Mấy năm nay nó đi sang Mỹ vừa học vừa làm cho chị diễn viên bên đó. Bây giờ nghe tin nó sắp được về nước, tôi mừng hơn vớ được vàng. Sung sướng hỏi:
– Thật hả? Bao giờ mày được về?
– Đầu tuần sau nhá. Chuẩn bị tinh thần đi xoã với tao đi.
– Ok, lúc nào tao cũng chiều.
– Thế tình hình ở nhà dạo này thế nào rồi?
– À, tao vẫn thế mày ạ.
– Thế đã có tin tức gì của củ Gừng chưa?
– Chưa.
– Mẹ không biết cái bà này giấu thằng bé đi đâu mà kỹ vãi ra nhỉ?
– Ừ. Tao cũng đã cố gắng trong hết khả năng của mình rồi. Bây giờ chỉ biết cầu trời Phật cho tao gặp lại thằng bé, chỉ cần thấy con bình an khỏe mạnh là đủ rồi.
– Biết là thế nhưng mà có điều nếu giờ gặp lại mình cũng đâu nhận ra được thằng bé thế nào. Có khi đứng trước mặt nhau còn không biết nhau ấy.
Tôi gượng cười đầy đau khổ, lời cái Mai nói rất đúng, tôi chỉ được bên con đúng 1 ngày duy nhất, bây giờ tính theo thời gian con cũng đã 3 tuổi, trẻ con thay đổi nét mặt rất nhiều, làm sao tôi nhận ra con đây, chỉ trừ khi thằng bé đi bên chị Tâm tôi mới có thể nhận ra. Tôi thở dài đáp:
– Ừ, vấn đề nằm ở chỗ đó đấy.
– Thôi muộn rồi, mày cũng ngủ sớm đi, suy nghĩ ít thôi. Tao tin ông trời có mắt lắm, sớm muộn gì mày cũng gặp lại con thôi.
– Ừ, tao biết rồi.
Tắt máy xong, tôi mệt mỏi nằm phịch xuống giường. Nước mắt từ đầu kéo đến lại chảy ướt hết hai bên má. Tôi mở album ảnh trong điện thoại ra, ở đó có một mục riêng duy nhất với một bức ảnh duy nhất của Củ Gừng lúc hồi mới sinh. Nhìn từng đường nét trên khuôn mặt con, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn.
Tuổi trẻ, ai cũng có ước mơ và hoài bão. Có người thì thích cuộc sống giàu sang, có người thì thích một gia đình trọn vẹn, có người thì thích được ăn sung mặc sướng….Còn tôi, Củ Gừng chính là ước mơ của tôi! Con ơi…ở đâu, mau về bên mẹ con nhé!
Tôi thở dài ôm bức ảnh con vào trong lòng, cuối cùng trong đêm tối, một mình tôi ôm chiếc điện thoại bật khóc nức nở, khóc chán rồi cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau đến công ty, thấy cái Viên đã mua cả bữa sáng cho cả phòng. Ba năm trôi qua, nó vẫn không thay đổi, vẫn luôn tìm cách lấy lòng người khác qua đường ăn uống. Vừa nhìn thấy tôi bước vào, cái Viên đã cười tươi bảo:
– Ơ Quỳnh đến rồi à? Tôi có mua đồ ăn cho cô nữa nè.
Nhìn bản mặt nó cùng cái giọng giả lai kia mà tôi tởm lởm đến buồn nôn. Nhưng dù sao đây cũng đang ở công ty, bây giờ tôi thái độ lên vì người chịu thiệt chỉ là mình. Cuối cùng tôi phải nén cảm xúc thật xuống, cười nhạt đáp:
– Cảm ơn, cô và mọi người ăn đi. Tôi ăn rồi.
Nói xong tôi đi lướt qua nó để ngồi vào chỗ bàn làm việc của mình. Con bé Ngọc ngồi bên cạnh tôi, mồm vừa ngồm ngoàm nhai vừa nói:
– Bánh mỳ thịt xiên bình thường chị thích ăn nhất mà. Ăn ngon nhức nách luôn chị.
– Ừ, tiếc là chị ăn phở mẹ nấu rồi.
– Mà cái chị Viên này chu đáo phết nhỉ chị. Mua toàn bộ đồ ăn sáng cho cả phòng luôn, chắc cũng có điều kiện.
Tôi không muốn nói đến cô ta nhiều nên chỉ gật đầu cho qua chuyện. Lúc sau ông Hải trưởng phòng đi họp về thông báo công ty tổ chức một cuộc thi thiết kế sản phẩm cho tháng 8, chủ đề “động vật”. Giải nhất cuộc thi này sẽ được nhận một bộ trang sức trị gi.á 80 triệu đồng, ai không muốn nhận trang sức có thể quy đổi ra tiền mặt.
Từ trước đến nay tôi cũng từng trải qua 3 công ty, việc tổ chức cuộc thi thiết kế cũng diễn ra rất nhiều, việc này giống như khích lệ tinh thần của nhân viên, nhưng giải thưởng đa số là 1 chỉ vàng. Đằng này công ty tặng một lần giải thưởng gấp mười mấy lần công ty khác, quả không hổ danh đây là tập đoàn sản xuất trang sức đá quý lớn nhất Việt Nam.
Cứ nghĩ đến số tiền giải thưởng kia sẽ giải quyết được bao nhiêu vấn đề của tôi hiện tại nên trong lòng bừng bừng khí thế hẳn. Vì hạn cuối cùng để nộp bài dự thi sẽ là 2 ngày tới nên chiều hôm đó tôi bắt tay vào làm việc ngay. Tôi làm hăng say đến mức khi mọi người về hết rồi vẫn cặm cụi trong phòng phác thảo hết ý tưởng trong đầu.
Đang chăm chú nhìn xuống bản phác thảo, tự nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi tưởng bảo vệ lên giục mình về, ai ngờ lại thấy anh Hải trưởng phòng đi tới. Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã nói:
– Ơ Quỳnh chưa về hả em?
– À em về ngay đây anh. Muộn rồi anh cũng chưa về ạ?
– Ừ, anh mới đi cùng sếp tổng về nên ghé qua công ty lấy báo cáo một tý.
Anh Hải này nổi tiếng dê già, có vợ con đàng hoàng rồi nhưng hễ nhìn thấy gái là hai mắt sáng lên. Tôi biết từ trước đến giờ anh ta có định kiến với tôi vì bực dọc mấy lần nói bóng gió mà tôi cứ giả ngu không hiểu gì. Hôm nay chỉ có mình tôi trong phòng, tự nhiên anh ta xuất hiện làm tôi thấy bất an vô cùng. Tôi vội vàng thu dọn lại đống giấy tờ trên bàn rồi đứng dậy nói:
– Dạ vậy anh lấy báo cáo đi. Em cũng xin phép đi về không muộn rồi.
Nói xong tôi vừa bước đi được vài bước thì bị anh ta kéo tay lại:
– Từ từ đã em, đằng nào cũng muộn rồi, chờ anh lát, để anh đưa em về thể luôn.
Lúc ấy tôi run lắm rồi nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, đáp:
– Dạ thôi không phiền đến anh đâu ạ. Với lại nhà em với nhà anh không cùng đường, đi không tiện cho lắm.
– Gì mà không tiện, chỉ cần người đẹp đồng ý thì cái gì cũng tiện cả.
Nói đến đây những ngón tay anh ta bắt đầu mơn trớn lên mu bàn tay tôi khiến gai ốc trong người tôi nổi hết cả lên. Tôi vội vàng giựt tay mình ra khỏi tay anh ta, luống cuống bảo:
– Anh buông tay em ra đi. Em xin phép đi về trước.
Thế nhưng anh ta vẫn kiên quyết nắm chặt tay tôi, đã thế còn xoay người lại ép sát tôi vào chiếc bàn, khoé môi nở ra nụ cười đểu cáng:
– Quỳnh, em biết thành ý của anh dành cho em rồi đúng không?
– Em…em không hiểu anh nói cái gì?
– Em không cần giả vờ với anh, cũng không cần tỏ thanh cao làm gì. Anh biết em đang rất cần số tiền cuộc thi này, em đồng ý lên giường với anh đi, anh sẽ cho bản vẽ của em được giải nhất. Sau này em không phải lo những bản vẽ của mình nữa.
Nói xong anh ta định cúi xuống hôn tôi thì tôi nhanh trí né đi, trong lòng rủa thầm ba từ “mẹ thằng điên” rồi lớn giọng bảo:
– Anh tránh ra đi, tôi có làm gì cũng muốn từ năng lực của mình, không cần cái cách hèn hạ bẩn thỉu này.
– Haha năng lực, anh nói em biết, nếu hôm nay em không chiều anh thì anh cho em không sống nổi trong cái công ty này.
Dứt lời anh ta đè tôi thật chặt rồi ghì mạnh xuống bàn khiến tôi giãy dụa cũng vô ích. Tôi biết mình không đủ sức đấu lại với anh ta nên chỉ còn cách dùng mưu trí. Tôi nhanh tiếng nói lớn:
– Em chào sếp tổng ạ.
Theo bản năng anh ta hoảng hốt buông tôi ra, buột miệng nói:
– Sếp Dũng?
Nhân cơ hội đó tôi vội vàng chạy thục mạng về phía trước, cánh cửa đóng sập lại, để lại đằng sau tiếng vang vọng lớn:
– Con chó, mày dám lừa tao à, mày cứ chờ đấy, mày phải trả giá!!!
Tôi mặc kệ anh ta, chỉ biết thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, vừa chạy mà nước mắt uất ức rơi như mưa. Chọc giận anh ta, tôi biết từ nay về sau, con đường mình đang bước sẽ không hề dễ dàng gì nữa rồi. Khó khăn lắm tôi mới xin được vào công ty lớn làm việc, nhưng so với việc bị mất việc còn đỡ hơn bị làm nhục lần thứ hai!!!
Suốt một đêm đó, tôi nằm nghĩ về tương lai sau này của mình ở công ty mà không tài nào ngủ nổi. Ngày hôm sau đi làm, tôi còn đang lo lắng không biết lát nữa gặp anh ta tôi sẽ phải đối mặt thế nào thì anh ta từ ngoài bước vào, vẫn thản nhiên đối diện với tôi như chưa có chuyện gì xảy ra. Có điều ngày hôm ấy và ngày mấy ngày sau tôi cứ như một chân sai vặt của anh ta, nên thành ra lúc ở công ty tôi không thiết kế được nhiều, chỉ có thể tối về thiết kế ở nhà.
Cuối cùng sau mấy đêm gần như là thức trắng thì tôi đã hoàn thành được bản vẽ mà mình cực kỳ tâm đắc. Sáng đó tôi đến công ty với một khí thế tràn ngập niềm tin. Ông Hải tổ chức cuộc họp xét duyệt các bản thiết kế xong mới trình lên sếp tổng. Đầu tiên là cái Viên trình bày thiết kế của mình với biểu tượng “hoa hồng” mới đầu tôi lạ lắm, rõ ràng chủ đề công ty đưa ra là động vật, bây giờ sao đã chuyển thành hoa rồi. Đã thế ông Hải còn hết lời khen ngợi:
– Viên đúng là nhân tài của phòng mình. Bản thiết kế xuất sắc, thông điệp cũng ý nghĩa lắm.
Cái Viên cười tươi như hoa đáp:
– Dạ em cảm ơn anh ạ. Em còn phải cố gắng nhiều anh ơi.
Mọi người đồng loạt vỗ tay khen thiết kế của cái Viên. Sau đó đến lượt tôi trình bày, tôi vừa giơ bản thiết kế lên với biểu tượng “thiên nga” thì ông Hải đã nhăn mày, tay gõ xuống bàn vài cái rồi cáu gắt:
– Chủ đề tôi đã truyền đạt lại trong cuộc họp, sao cô không làm theo yêu cầu của công ty?
Tôi nhíu mày nhìn xuống bản thiết kế trên tay mình, dõng dạc trả lời:
– Rõ ràng là tôi đã thiết kế theo chủ đề của công ty đưa ra mà. Chủ đề công ty đưa ra là chủ đề động vật, thiên nga là động vật, có chỗ nào không đúng?
Tôi vừa dứt lời thì con bé Ngọc ngồi bên cạnh đã giựt giựt vạt áo tôi rồi bảo:
– Cuộc thi lần này không giới hạn chất lượng đá quý nhưng sếp tổng đổi lại chủ đề thành” những bông hoa khoe sắc” rồi chị.
Tôi ngơ ngác nhìn về phía ông Hải rồi tới cái Viên, tôi thấy hai người đồng loạt nở ra nụ cười khẩy.
Ông Hải bảo tiếp:
– Đó, cô nghe chưa? Tất cả mọi người đều biết chủ đề đã thay đổi, chứng tỏ tôi cũng đã truyền đạt một cách rõ ràng rồi. Là do cô lạc đề mà thôi. Tôi không hiểu trong lúc cô làm việc, tâm trạng cô để ý đi đâu vậy?
– Tôi….
– Thôi được rồi, ngồi xuống đi để người khác trình bày. Cuộc thi lần này hạn đến đầu chiều phải nộp bản vẽ, cô ráng chờ cuộc thi sau của công ty vậy.
Tôi ngơ ngác ngồi phịch xuống, trong lòng ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, đây chắc chắn không phải là do tôi không chú ý, vì tôi nhớ rất rõ cuộc họp hôm ấy ông Hải đã sai tôi làm lặt vặt rất nhiều việc khác, giờ thì tôi mới hiểu mục đích chính là không cho tôi biết thông báo thay đổi chủ đề. Nghĩ tới đó là tôi ức muốn phát khóc, phải khó khăn lắm mới bình tĩnh ngồi yên đợi cho tới khi kết thúc cuộc họp.
Buổi chiều, ông Hải bắt tôi làm một đống báo cáo, sau khi làm xong tôi đứng dậy cầm báo cáo vào phòng riêng của anh ta, thế nhưng vừa bước tới cửa phòng tôi đã nghe thấy giọng của cái Viên vọng ra:
– Anh đúng là cao tay thật đấy, may hôm đó anh sai nó nhiều việc nên nó mới không nghe được chủ đề cuộc thi.
– Vậy em định gửi lời cảm ơn anh thế nào?
– Anh muốn cảm ơn sao thì em cảm ơn vậy.
– Cái này là em nói đó nha. Vậy em đừng hối hận nha.
– Em biết mà. Bất cứ khi nào anh có nhu cầu, cứ Alo em!
Tôi nghe đến đây, bàn tay cầm nắm đấm cửa vô thức siết chặt lại. Hoá ra, tất thảy đã như tôi suy nghĩ…..