Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương - Chương 12: Nhìn thấy quỷ?
You are reading Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương Chương 12: Nhìn thấy quỷ? at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương next time when you come visit our manga website
Bởi vì cái đẩy vừa rồi, nước trà nóng trong cốc đổ lên tay của Nam Cung Nhu, nàng ta đau đớn đứng không vững ngã trên mặt đất.
Cái cốc cũng rơi xuống, vỡ tan tành.
“Tỷ tỷ, muội không có…” Lúc Nam Cung Nhu ngã xuống, khăn voan cũng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
Nàng ta xoa bàn tay đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tủi thân nhìn chằm chằm Sở Minh Khiêm.
Sở Minh Khiêm vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ôm nàng ta vào lòng, đau lòng nói: “Nhu Nhi, nàng có sao không?”
“Ta, ta không sao, chàng nhanh nhìn xem tỷ tỷ có bị bỏng không” Nam Cung Nhu yếu đuối đáng thương nói.
Nghe thấy những lời này, mọi người đều rất thích nàng ta, nàng ta thật sự quá thiện lương, bị bắt nạt còn quan tâm Vân Cẩm Nguyệt.
Quan trọng hơn, khuôn mặt của nàng ta lộ ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta, càng thêm chán ghét Vân Cẩm Nguyệt.
Sở Minh Khiêm nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩm Nguyệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết đúng không?”
Ánh mắt của hẳn cực kỳ lạnh lếo, giống như đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời.
Vân Cẩm Nguyệt vỗ vỗ ngực, vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ngồi xổm xuống, quan tâm đỡ nàng ta lên: “Xin lỗi muội muội, là do cốc trà kia quá nóng, ta không kịp đỡ cốc”
“Không sao đâu tỷ tỷ, có thể đỡ muội lên được không?” Nam Cung Nhu dịu dàng nói, đột nhiên bám lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, giống như muốn mượn lực của Vân Cẩm Nguyệt để đứng lên.
Chỉ có nàng ta biết, lúc này nàng ta chỉ muốn gỡ khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống, làm khuôn mặt xấu xí kia bại lộ trước mọi người, làm nàng vĩnh viễn không có mặt mũi ra ngoài.
Ban đầu nàng ta còn tưởng răng nữ nhân này là một kẻ ngu xuẩn, dễ bị bắt nạt, nên hơi khinh địch, lần này nàng ta sẽ không khinh địch nữa.
Nghĩ đến đây, nhân lúc năm lấy cánh tay của Vân Cẩm Nguyệt, đột nhiên nàng ta kéo khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt xuống!
Khăn che mặt của Vân Cẩm Nguyệt bị kéo xuống, Nam Cung Nhu vội vàng xin lỗi: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội không cố ý.”
Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt, nàng ta sợ đến mức hét lên vội vàng lùi ra sau, lao vào trong lòng ngực của Sở Minh Khiêm.
Mọi người bị giật mình trước hành động của Nam Cung. Nhu, nàng ta nhìn thấy quỷ hay sao?
Có phải Vân Cẩm Nguyệt quá xấu, bị dọa sợ? Vân Cẩm Nguyệt cũng khiếp sợ trước hành động của Nam
Cung Nhu, buông tay, xoay người sang chỗ khác, nói với mọi người: “Mấy người thấy đó, ta vẫn chưa làm gì cả”
Mọi người nhanh chóng nhìn khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, kinh sợ hét lên: “Sao, sao mặt của ngươi lại như này?”
“Sao hả, ta chính là ta, vẫn là bộ dáng này.” Vân Cẩm Nguyệt bình tĩnh nói.
Mọi người lại nhìn chãm chăm vào khuôn mặt của Vân Cẩm Nguyệt, Vân Cẩm Nguyệt quá đẹp, làn da vô cùng mịn màng, mặt mày sáng như sao trời, khuôn mặt trứng ngỗng, còn xinh đẹp hơn cả Nam Cung Nhu.
Hiện tại Vân Cẩm Nguyệt đẹp như tiên trên trời, lạnh lùng quyến rũ, đè ép mọi hoa thơm cỏ lạ.