Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Thiên Đế Bất Tử - Cổ Trình Thành (FULL) - Chương 44 Câu này như đâm vào tim
You are reading Thiên Đế Bất Tử - Cổ Trình Thành (FULL) Chương 44 Câu này như đâm vào tim at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Thiên Đế Bất Tử - Cổ Trình Thành (FULL) next time when you come visit our manga website
Keng Keng Keng!
Âm thanh kim loại va chạm không ngừng truyền đến.
Trên đầu Chu Đồng xuất hiện một chiếc chuông vàng khổng lồ, chiếc chuông rơi xuống để bảo vệ Chu Đồng, toàn bộ lưỡi dao gió đều bị chặn lại.
“Võ hồn tuyệt phẩm, chuông Đông Hoàng!” Có người kêu lên.
Có rất nhiều yêu nghiệt sở hữu võ hồn cực phẩm trong Đạp Vân Tông, nhưng có rất ít yêu nghiệt có võ hồn tuyệt phẩm.
Bản tính của Chu Đồng tùy tiện, nhưng sở dĩ hắn ta có thể vững vàng ngồi trên vị trí người được đề cử cho vị trí Thiếu tông chủ là bởi vì hắn ta có võ hồn khủng bố này.
“Sở Tiêu Tiêu, ngươi chỉ có một chút năng lực vậy thôi sao? Ha ha ha, ta không hề có cảm giác gì cả”.
Chu Đồng cười lớn, trong miệng tràn đầy trêu chọc:
“Nếu ngươi ở trên giường, có lẽ ta sẽ bị tước vũ khí”
“Đúng là không biết xấu hổi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Tiêu Tiêu đỏ bừng, sau lưng nàng ấy xuất hiện một lá cờ màu đỏ.
“Võ hồn thiên phẩm, Bách Trận Kỳ”.
“Chỉ là võ hồn thiên phẩm? Gái này… chênh lệch quá lớn".
Võ hồn được chia thành bốn cấp, đó là địa phẩm, thiên phẩm, cực phẩm và tuyệt phẩm.
“Võ Hồn Kỹ, Chu Thiên Tỉnh Chuyển Trận”.
Sở Tiêu Tiêu phun ra một ngụm máu, máu hòa vào. trong Bách Trận Kỳ, sau đó Bách Trận Kỳ phát ra tiếng nổ cực kỳ vang dội.
Vô số trận pháp đan xen vào nhau, trong phút chốc †ạo thành một trận pháp đáng sợ, sau đó, trận pháp xoay tròn, từng ánh sao chiếu rọi tới từ trong thiên địa, hóa thành những lưỡi dao sắc bén đâm về phía Chu Đồng.
Chu Đồng thờ ơ nhìn những ánh sao trên bầu trời: “Chuông Đông Hoàng, võ hồn phòng ngự mạnh nhất, ngươi có thể đánh bại được nó sao?”
Bang bang bang!
Một loạt tiếng ầm ầm vang lên không dứt, từng tia sáng của ánh sao dường như có thể xuyên thấu trời đất.
Tuy nhiên, khi nó chạm vào chuông Đông Hoàng, lại không hề bị rung chuyển chút nào.
“Sao có thể như vậy được!”
Sắc mặt Sở Tiêu Tiêu vô cùng tái nhợt, nàng ấy nắm chặt hai tay.
“Chỉ vậy thôi sao?”
Chu Đồng chế nhạo, sau đó chuông Đông Hoàng ở phía trên đột nhiên phát ra một tiếng nổ cực lớn, sóng âm chấn động, tạt ra chung quanh.
Sở Tiêu Tiêu lập tức phun ra máu từ khóe miệng, trực tiếp bay lên, nặng nề đáp xuống mép đài chiến đấu, hơi thở trở nên vô cùng yếu ớt.
“Không chịu nổi một đòn, Sở Tiêu Tiêu, ngươi chỉ có vẻ ngoài khiến người thấy hứng thú thôi, những phương diện khác, căn bản là không đáng chú ý”.
Lời nói của Chu Đồng rất độc, mỗi lời nói đều có thể khiến đạo tâm của một thiên tài sụp đổ.
Sở Tiêu Tiêu ôm ngực nhìn chằm chằm chuông Đông Hoàng bên cạnh Chu Đồng, trong lòng nàng ấy dâng lên một cảm giác chán nản sâu sắc.
Nàng ấy biết mình có thể không phải là đối thủ của Chu Đồng, nhưng nàng ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại kém xa như vậy.
Bộp bộp bộp!
Chu Đồng chậm rãi đi về phía Sở Tiêu Tiêu: “Ngươi thua rồi, nên thực hiện thỏa thuận”.
“Thỏa thuận? Ta chưa bao giờ cùng ngươi thỏa thuận gì cả, Chu Đồng, ta là dòng chính của Sở gia, ngươi dám sỉ nhục ta thử xeml”
Sở Tiêu Tiêu nghe xong lập tức lạnh lùng nói.
Chu Đồng chậm rãi đưa tay về phía Sở Tiêu Tiêu, nghe xong liền dừng lại, dùng ánh mắt dâm tà liếc nhìn thân hình đây đặn của Sở Tiêu Tiêu, sau đó đá mạnh vào. mặt Sở Tiêu Tiêu.
Toàn bộ răng của Sở Tiêu Tiêu đều bị đá văng ra ngoài.
“Đệ đệ của ngươi Sở Vân Mặc không phải thích đánh người khác rụng răng sao?
Haha, ta không thể làm gì ngươi, nhưng nếu ngươi thua trên đài chiến đấu, thì sẽ không dễ dàng bước xuống như vậy đâu. Hừ!”
Nói xong, Chu Đồng giẫm mặt Sở Tiêu Tiêu xuống mặt đất.
“Chậc chậc, khuôn mặt xinh đẹp như vậy bị giẫm xuống đất, thật khiến người ta đau lòng, ha ha ha! Sở Tiêu Tiêu, ngươi đúng là đồ vô dụng, còn đệ đệ Sở Vân Mặc của ngươi lại là một tên ảo lả, nam không ra nam, nữ không ra nữ”.
Vừa nói, Chu Đồng liếc nhìn đám đông người đang vây xem, phát hiện Lâm Khuynh Thành ở phía xa: “Lâm sư muội, ngày đó kết thân, ngươi từ bỏ ta mà tìm một kẻ hèn nhát như vậy sao?”
Ta đã giãm tỷ tỷ hắn dưới chân, mà hắn còn không dám bước ra, đồ hèn nhát!”
Câu này như đâm vào tim!
Vô số tu sĩ xung quanh đều lắc đầu, tất đều khinh thường nhân phẩm của Sở Vân Mặc.
Lâm Khuynh Thành cũng im lặng, ánh mắt có chút ảm đạm, mặc dù nàng ta và Sở Vân Mặc chỉ là giao dịch, giữa bọn họ không có tình cảm gì, Sở Vân Mặc không đứng ra bảo vệ nàng ta cũng là điều hợp lý.
Nhưng, thật đáng xấu hổ khi tỷ tỷ hắn bị sỉ nhục như vậy mà hắn vẫn nấp trong bóng tối.
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Sở Vân Mặc, hắn kiên nghị, điên cuồng luyện thể, Lâm Khuynh Thành không khỏi lắc đầu, có lẽ nàng ta đã nhìn lầm hắn.