Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL) - Chương 2233 Nếu không phải tuổi thọ không nhiều
You are reading Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL) Chương 2233 Nếu không phải tuổi thọ không nhiều at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL) next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Tiên Võ Đế Vương - Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (FULL)
- Chương 2233 Nếu không phải tuổi thọ không nhiều
Tứ Đế nở nụ cười, trước khi tiêu tán đều bộc lộ ra sự mừng vui thanh thản của các vị Đế đối với Diệp Thành, năm tháng dài dằng dặc, thế sự xoay vần, cũng không ngờ vào đêm nay của muôn đời sau, còn có hậu bối kinh diễm như thế.
Sự công nhận của Đế, vinh quang tối cao, trên người Diệp Thành mặc dù không có ánh sáng, lại toả sáng chói mắt hơn cả mặt trời.
Tu sĩ tứ phương cũng đều chắp tay cúi người, cung kính tiễn đưa các vị đại Đế, bởi vì thời đại, bọn họ không thể sống cùng một thời với Đế, hôm nay cũng coi như đã đạt được tâm nguyện, dù cho bọn họ cũng không phải Đế thật sự.
Song, cũng có một vài người, ví như là Côn Bằng Kim Ô, nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt hung tợn, hai tròng mắt đỏ ngầu, đầy vẻ âm trầm, không phải với Tứ Đế, mà là với Diệp Thành.
Bọn họ đều là hậu duệ của Đế, nhưng trước khi Đế đi, lại không hề nhìn bọn họ lấy một cái, mà lộ ra niềm vui mừng với Diệp Thành, đây là điều bọn họ không thể dễ dàng tha thứ, bị coi là nỗi nhục lớn.
“Giết, giết cho bổn vương”. Lửa giận ngập trời khiến Côn Bằng Kim Ô gầm lên, bọn họ điên rồi, còn điên cuồng hơn cả chó điên, tất cả đều không thể ngăn việc giết Diệp Thành.
“Giết”. Côn Bằng đại thánh, Kim Ô đại thánh, Cửu Dực Thần Bằng tộc, Bát Kỳ Đại Xà tộc cùng rất nhiều Đại Thánh của các chủng tộc đều hành động, bao vây đến từ bốn phương tám hướng, tay niết thần thông cái thế.
“Khốn khiếp”. Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng, thánh chủ Khổng Tước cũng động thủ, xông đến cứu viện.
Vùng trời đất này nhất thời hỗn loạn, khắp trời đều là bóng người, như thuỷ triều như biển, bao phủ về phía Diệp Thành, một bên muốn giết, một bên muốn bảo vệ, thế trận đều là vô cùng lớn.
Những người xung quanh nhìn mà thổn thức, không biết nên thấy vinh hạnh cho Diệp Thành, hay là nên cảm thấy bi ai cho hắn, nhiều cường giả ra tay vì hắn như vậy, rất có tư thế một trận hỗn chiến lớn ngay tại chỗ.
Diệp Thành không nói, coi thường nhìn xung quanh, tuy là cách rất xa, lại có thể trông thấy rõ ràng từng khuôn mặt ghê tởm, như Côn Bằng Kim Ô, hành động lần này đã bôi nhọ hết uy danh của Tiên Đế.
“Kiếp sau, chớ nên chọc vào người không nên chọc”. Kim Ô Đại Thánh cùng Côn Bằng Đại Thánh dẫn đầu giết tới, một người niết ấn một người vung kiếm, đều dùng đại thuật sát sinh, là tuyệt sát cấp Đại Thánh.
Những Đại Thánh muốn chém giết Diệp Thành cũng không phân trước sau, chưởng ấn, quyền ảnh, chỉ quang, pháp khí, ùn ùn kéo đến, đừng nói là Thánh Nhân, dù cho là cấp Đại Thánh, cũng khó trốn khỏi tử kiếp.
Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng ngược lại đã chậm chân, từ xa nhìn, không kịp cứu viện.
Vùng trời đất kia, bởi vì công phạt đầy trời mà mất đi màu sắc, đan dệt ra dị tượng Tinh Thần Tịch Diệt.
“Nếu không phải tuổi thọ không nhiều, thì nhất định sẽ ném ra mấy đạo Thiên Chiếu, để cho đám tiểu nhân các ngươi cũng nếm thử”. Diệp Thành lạnh lùng nhìn xung quanh, sử dụng thiên đạo, trước khi bị chém giết, cơ thể độn vào lỗ đen trong chớp mắt.
Công phạt đầy trời cũng không bởi vì hắn biến mất mà dừng lại, vẫn đánh xuống, khiến mặt đất kia ầm vang nổ tung, nghiền ép khiến thương thiên sụp đổ, tất cả đều biến thành tro bụi tan biến.
“Tuy là thắng Đế, nhưng vẫn là khó tránh khỏi cái chết”. Tu sĩ tứ phương nhìn đến thổn thức, cảm thán Diệp Thành số phận long đong, thập tử nhất sinh dưới Đế kiếp, lại khó tránh khỏi vạn tộc truy giết.
“Nhưng hắn vẫn lưu lại thần thoại bất diệt”. Nhưng tu sĩ lớp già buồn bã, “Trăm ngàn năm sau, Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành sẽ được coi là chuyện xưa, kể lại cho người đời sau nghe”.
“Thế gian không còn Diệp Thành, cũng sẽ không có người nào kinh diễm hơn hắn”. Những tu sĩ trẻ, đều tự lẩm bẩm, tuy Diệp Thành đã chết, nhưng vẫn bễ nghễ với bát hoang, làm cho bọn họ ủ ê.
“Chết rồi chết rồi”. Giữa trời đất vang lên tiếng cười ác độc, không kiêng nể gì, Côn Bằng và Kim Ô, ngay cả cười cũng dữ tợn, hưng phấn đến muốn điên lên, thậm chí là có chút biến thái.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!