Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Tôi Chỉ Muốn Làm Một Công Tử Phong Lưu - Lý Quân Minh (FULL) - Chương 31 Mẹ kiếp cái này mà còn phải đoán nữa à?
You are reading Tôi Chỉ Muốn Làm Một Công Tử Phong Lưu - Lý Quân Minh (FULL) Chương 31 Mẹ kiếp cái này mà còn phải đoán nữa à? at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Tôi Chỉ Muốn Làm Một Công Tử Phong Lưu - Lý Quân Minh (FULL) next time when you come visit our manga website
- Home
- All Mangas
- Tôi Chỉ Muốn Làm Một Công Tử Phong Lưu - Lý Quân Minh (FULL)
- Chương 31 Mẹ kiếp cái này mà còn phải đoán nữa à?
Nhà họ Hạ ở Giang Đông đã bị tiêu diệt, tin tức này nhanh chóng truyền ra khäp cả nước Hạ.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã khiến cho cả nước đều phải bàng hoàng!
Thế lực các nơi đều đi thăm dò xem là thần thánh phương. nào đã ra tay…
Bộ Tư Pháp thành phố Tuyên. “Con trai, bọn họ sao có thể tha cho chúng ta?”
Lâm Trung Hổ cõng con trai Lâm Đông Cường của mình từ từ đi ra, vẫn chưa dám tin đây là sự thật.
Hơn hai mươi thành viên cốt cán của Nghĩa Hưng Các, chỉ có hai bố con nhà họ là may mắn được tha tội, quả thực là quá kỳ lạ!
“Ba, mới có mấy ngày mà đầu bố đã bị nhốt đến phát ngốc rồi à?”
Lâm Đông Dương dùng ánh mắt như nhìn người ngu để nhìn bố mình.
Mẹ kiếp cái này mà còn phải đoán nữa à?
Chắc chản là do ông ngoại gã đã ra tay rồi!
Lâm Trung Hổ ngẩn người sau đó mới như bừng tỉnh, nói: “Ba đúng là hồ đồ, bây giờ đi Kim Lăng tìm ông ngoại con để ông ta trả thù cho chúng tai”
Lâm Đông Dương vội nói: “Ba, đưa con đi bệnh viện trước đã, chân của con..”.
“Bây giờ có đi bệnh viện thì chân của con cũng không. chữa khỏi được nữa, vẫn nên đi trả thù thì hơn!”
Lâm Trung Hổ vừa nghĩ đến cảnh ngộ phải chịu trong mấy ngày vừa rồi thì càng lúc càng giận.
Ông ta đã thầm thề rằng, chỉ cần được thả ra ngoài nhất định phải băm xác thằng nhãi kia ra!
“Két!”
Một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt hai bố con họ.
Lâm Trung Hổ nghĩ cũng chẳng nghĩ đã mở cửa sau xe, đầu tiên là nhét Lâm Đông Dương vào bên trong, tiếp đó vội vã ngồi lên ghế lái phụ.
“Vù vù…
Lâm Trung Hổ còn chưa kịp nói điểm đến thì tài xế taxi đã đạp mạnh đến hết ga.
Mẹ nó!
“Mẹ kiếp mày muốn chết à? Lái nhanh như thế vội đi đầu thai hả!”
Lâm Đông Dương ở phía sau tức tối.
Tài xế taxi đội mũ lưỡi trai, cúi thấp đầu bật cười he he nói: “Quả thực là đang vội để đi đầu thai, nhưng mà là tiễn hai người đi mà thôi”.
Lời này vừa dứt, vẻ mặt bố con hai người lập tức thay đổi.
“Hóa ra là mày!”
Lâm Trung Hổ nhận ra thân phận của tài xế taxi.
“He he, mắt cũng tinh đấy, chính là Cẩu đại gia của mấy người đây!
Cẩu Phú Quý cười toét miệng.
Trên trán Lâm Trung Hổ mồ hôi rịn ra, uy hiếp: “Mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày, bố vợ tao chính là Chủ tịch của tập toàn Thanh Dương, nếu không muốn chết thì mau thả chúng †ao ral”
“Hà Thư Hoa à?”
“Ngại quá, cả nhà bọn họ đã nhanh hơn bố con ông một bước, đi đầu thai trước rồi!”
Vẻ mặt Cẩu Phú Quý đầy vẻ đùa cợt.
Lâm Trung Hổ và Lâm Đông Dương bị nhốt mấy ngày trong Sở Tư Pháp, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với thế giới bên ngoài, cho nên không biết được tin tức nhà họ Hà đã bị diệt môn.
Nghe được lời nói của Cẩu Phú Quý, bọn họ căn bản không tin.
Song mặc kệ bọn họ có tin hay không thì cũng không thể thay đổi được kết cục cuối cùng.
“Cậu chủ của chúng tôi bảo tôi chuyển lời cho hai người, kiếp sau hãy nghiêm túc mà làm người”.
Cẩu Phú Quý nói xong thò tay vào trong ngực lấy ra một khẩu súng ngắn giảm âm.
“Đừng, đừng mài” “Tha cho chúng tôi…”. “Pằng pằng!!”
Hai đầu của hai bố con kia lần lượt nở hoa, chết ngay lập tức!
Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp tại thành phố Kim Lăng.