Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2417
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2417 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2417
“Vậy cảm ơn đàn em Cao đã nhắc nhở.” Thấy Doãn Nhất Nặc quay về, Cố Miểu bèn kết thúc đề tài, mặt mày như thường như thể chưa có gì xảy ra. Khóe môi Cao Thiên lơ đãng cong lên, giấu đi ý cười của mình, sở dĩ Cao Thiên bình tĩnh như vậy là vì anh ta biết rõ hơn người khác, Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần là người thích bao che khuyết điểm như thế nào. Cho dù Cố Miểu là đứa con mà Cố Hề Hề và nhà họ Doãn nuôi lớn từ bé, nhưng Doãn Nhất Nặc mới là thiên kim nhà họ Doãn, trừ phi đầu óc hai người kia hỏng mất mới bênh vực con nuôi, bỏ mặc con gái ruột, nên làm gì Cố Miểu còn phần thắng?
Anh ta cần gì phải tranh đấu nhất thời với người này? Anh ta nằm cũng thắng.
“Đàn anh Cố khách sáo quá, chúng ta học cùng thầy, chuyện nên làm thôi.” Cao Thiên cũng bình tĩnh, ra vẻ không có gì.
“Hai người đang nói chuyện gì đó, trông vui thế?” Doãn Nhất Nặc vừa đến là nhận thấy không khí có mùi thuốc súng, coi bộ đúng cô không có mặt đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cho dù là Cố Miểu hay Cao Thiên thì đều không nói gì, cô cũng lười hỏi.
Ngoài cửa, Cảnh Thiếu Hoài và Doãn Ngự Trinh cùng ngồi chồm hổm trên bậc thang quảng trường xem người ta trượt patin, chơi đàn, cực kỳ náo nhiệt.
“Thiếu Hoài, sao hai chúng ta phải ngồi ở đây thế?” Doãn Ngự Trinh không hiểu mạch não của Cảnh Thiếu Hoài cho lắm.
“Ngắm cảnh đẹp ở đây nhiều chút đi.” Cảnh Thiếu Hoài bùi ngùi nói: “Sau khi trồng trọt xong, tôi chưa từng thấy lại.”
Doãn Ngự Trinh gãi đầu như kiểu bị đánh: “Không mà, tôi rất hay thấy lắm!”
Cảnh Thiếu Hoài ôm đầu Doãn Ngự Trinh kéo vào ngực mình: “Cậu ăn cái rắm đi!”
Sau đó, phụt!
Thả cái rắm.
Doãn Ngự Trinh kinh hoàng, cậu ấy không ngờ Cảnh Thiếu Hoài lại đánh lén mình, còn thành công!
A a a! Thúi gần chết!
Cảnh Thiếu Hoài, cậu chết chắc rồi!
“Tôi giết cậu, a a a a!” Doãn Ngự Trinh vùng dậy phản kháng, không đợi cậu ấy bắt Cảnh Thiếu Hoài thả cậu ấy ra, chạy vèo đi xa.
“Ha ha ha ha, ai bảo cậu khoe với tôi là cậu có thể thường xuyên ra ngoài! Vừa lắm!” Cảnh Thiếu Hoài chạy mất hút nhanh như chớp.
“Cậu đứng lại đó cho tôi! Cảnh Thiếu Hoài!” Doãn Ngự Trinh la ó đuổi theo.
Hai vệ sĩ đang nấp trong tối âm thầm bảo vệ bọn họ: “…”
Từ xa là Thượng Tiểu Cẩn đã nhìn thấy vẻ đằng đằng sát khí của Doãn Ngự Trinh, chạy đuổi theo Cảnh Thiếu Hoài, Cảnh Thiếu Hoài vừa cười vừa chạy, lúc chạy có gió vù vù khiến lá cây bên đường cũng rung động theo.
“Bọn họ giàu sức sống thật.” Thượng Tiểu Cẩn nói với vẻ hâm mộ.
Nguyên Thập Tam cũng nói: “Cậu cũng có thể.”
“Tôi không được, không thể.” Mắt Thượng Tiểu Cẩn buồn bã: “Bà nội tôi không thích người hoạt bát.”
Nguyên Thập Tam kinh ngạc nhìn Thượng Tiểu Cẩn như thể là không hiểu được tại sao có nhiều vệ sĩ bảo vệ như thế mà cậu ta lại chọn cô ta cùng đi ăn cơm. Đại khái là vì trên người cậu ta có một sự bình tĩnh bi ai không yên, nhìn thấu thế giới này.
Nguyên Thập Tam nhớ đến quá khứ của bản thân, trong lòng cười khổ, cô ta không muốn nhớ đến quá khứ của mình cho lắm, quá dơ bẩn, cô ta có được ngày hôm nay là nhờ vào phu nhân, mới có những năm tháng êm đềm này. Nếu không phải phu nhân cứu cô ta, cô ta đã chết trong cái thôn trang đáng sợ kia rồi.