Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2437
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2437 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2437
Là mình không tốt nên mới như vậy.
Chính mình phải cô gắng nhiều hơn mới được.
“Bà chủ…” Quản gia Mễ lên tiếng: “Chuyện xảy ra tối nay…”
“Chuyện này tôi đã biết rồi.” Cố Hề Hề gật đầu, nói: “Tôi kêu bà đến chính là muốn nói bà hay, không cần phải vì chuyện như vậy mà phiền lòng. Bà là người thế nào, tôi còn rõ hơn người khác, không ai có thể lung lay địa vị của bà ở nhà họ Doãn đâu.”
“Không phải, bà chủ…” Quản gia Mễ lặng lặng đứng đó như một pho tượng.
Từ góc độ của Mễ Tiểu Anh nhìn sang, chỉ có thể thấy tấm lưng gầy yếu của mẹ mình, tấm lưng tuy gầy gò nhưng thẳng tắp và mạnh mẽ, giống như từ trước tới giờ chưa từng bị ép cho khom.
“Tôi là muốn đứng ra chủ động thừa nhận nữ chính trong video là mình!” Quản gia Mễ nói: “Tiểu Anh là con gái tôi, lỗi lầm của tôi không thể liên lụy đến con bé được. Tôi biết, bản thân một khi đã đứng ở đây thì có nghĩa là đức hạnh của tôi không đủ, đã định là không thể tiếp tục làm đại quản gia của bà chủ!”
“Mẹ!” Viền mắt Mễ Tiểu Anh lập tức đỏ lên.
Quản gia Mễ cắt ngang lời của Mễ Tiểu Anh rồi tiếp tục nói với Cố Hề Hề: “Trên đường tới đây tôi cũng đã suy nghĩ. Thực sự nhiều năm như vậy, nhờ sự chiếu cố của bà chủ, tôi với Tiểu Anh đã tranh thủ được hơn hai mươi năm thanh nhàn, cũng nên biết đủ rồi. Những ân ân oán oán của tôi với Khôn cũng không vì thời gian qua lâu mà tan biến. Với tôi mà nói, Khôn trước sau vẫn là quá khứ của tôi, cũng là vết nhơ của tôi, là vết tích mà đời này tôi không có cách nào rửa sạch. Tôi chỉ không ngờ ông ta vậy mà lại tàn nhẫn đến độ này, đã nhiều năm như vậy mà vẫn như cũ muốn hủy diệt tiền đồ và hạnh phúc của mẹ con tôi. Ông ta muốn hủy diệt tôi, tôi không có gì để nói, ai kêu tôi năm đó mắt mù, đi thích ông ta, tin tưởng ông ta? Nhưng Tiểu Anh là vô tội, con bé còn nhỏ, vẫn còn là một đứa bé, tương lai của nó còn rất dài!”
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng. Năm đó lúc bà gặp được quản gia Mễ ở Pháp cũng chính là thời điểm bà ấy chật vật nhất.
Đang mang thai mà phải ôm đồm hết mấy công việc, cái này cũng bỏ đi, vấn đề là bà ấy thỉnh thoảng còn phải chịu cảnh tên Khôn thượng cẳng chân hạ cẳng tay nữa.
Những thứ này còn dễ nói, vì chuyện tồi tệ nhất chính là, Khôn đánh bạc thua, sẽ lôi vợ mình đi gán nợ.
Quản gia Mễ thật sự là không chịu được nữa mới mạnh mẽ phản kháng, nhưng lại bị Khôn chặt đứt hai chân, còn định bán cho tổ chức ngầm.
Cố Hề Hề chính là khi đó thì gặp được bà ấy.
Quản gia Mễ liều lĩnh cầu cứu Cố Hề Hề, Cố Hề Hề mới ra tay cứu giúp bà ấy, lại tốn một khoản tiền mua lại cuộc hôn nhân và con của bà ấy với Khôn.
Nhưng bà không ngờ, đã qua hơn hai mươi năm, tên Khôn kia thiếu tiền còn thiếu đạo đức lại lần nữa gieo vạ cho Mễ Tiểu Anh.
Thương thay cho đứa bé này, vì bảo vệ danh dự của mẹ mà bị buộc phải giết bố, nhưng vẫn trốn không thoát sự trả thù của ông ta.
Chuyện năm đó đã làm vẫn là bị lộ ra.
Quản gia Mễ móc một bức thư từ trong túi ra, dùng hai tay đặt lên bàn: “Lúc tôi tới đây thì đã đăng thanh minh trên trang chính của mình, nhận cái video này. Bà chủ, đây là đơn xin từ chức của tôi. Xin bà chủ đối xử tốt với Tiểu Anh.”
“Tôi biết, có người mẹ nhơ bẩn như tôi đã khiến Tiểu Mễ mất đi tư cách trở thành thiếu phu nhân nhà họ Doãn. Tôi không mong Tiểu Anh giàu có vinh hiển gì mà chỉ hy vọng con bé không giống tôi, không phải uất ức cả đời.” Vành mắt quản gia Mễ đỏ hoe: “Phu nhân, xin phu nhân tác thành cho.”
Cố Hề Hề không kiềm được, nói: “Bà tội gì phải vậy? Nhà họ Doãn hoàn toàn có thể đè chuyện này xuống.”