Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2439
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2439 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2439
Bà đã ra sức phản đối khi Doãn Ngự Hàm theo đuổi Mễ Tiểu Anh. Tuy bà không phải người gia trưởng, cổ hủ nhưng bà biết bước vào nhà họ Doãn đồng nghĩa với việc phải trả giá. Trên người bà có nhiều vết nhơ như vậy sẽ ảnh hưởng đến con gái mình. Khi ngày đó đến, người khổ sở nhất sẽ là Mễ Tiểu Anh chứ không phải bà.
Mễ Tiểu Anh và Doãn Ngự Hàm ngày một mặn nồng còn quản gia Mễ lại âu sầu lo lắng.
Thế nhưng con người ta càng sợ điều gì thì điều ấy càng đến nhanh. Chẳng phải chuyện bà sợ nhất đã diễn ra đó sao?
Cho dù tên khốn nạn kia để lộ đoạn phim vì điều gì thì nó cũng đã ảnh hưởng đến Tiểu Anh rồi.
Bà phải làm gì cho đứa con gái đáng thương này đây?
“Mẹ, chuyện này không phải tại mẹ.” Mặt Mễ Tiểu Anh đầm đìa nước mắt.
“Đứa con ngốc nghếch này, là mẹ liên lụy con rồi.” Mắt bà Mễ tràn ngập vẻ dịu dàng.
Mễ Tiểu Anh lắc đầu quầy quậy, nước mắt như mưa.
Cô bắt đầu hối hận, lẽ ra không nên đuổi cùng giết tận Casey. Nếu cô bỏ qua cho cô ta thì có phải những đoạn phim ấy sẽ không bị lộ không?
Thực ra những đoạn phim ấy sớm muộn cũng sẽ bị lộ. Gã cha khốn kiếp kia nhất định có lưu lại một bản, cho dù Casey không tung thì cũng sẽ có người khác tung ra. Không biết ông ta đã bán chúng cho bao nhiêu người, chỉ biết người tung ra là Casey mà thôi.
“Đi, chúng ta cũng qua đó xem bọn họ nói thế nào. Đây là cái hạn của mẹ con mình, nếu qua được thì tốt, còn không được thì con với mẹ cùng đi nhé, Tiểu Anh.” Quản gia Mễ ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tiền mẹ tích cóp mấy năm nay cũng đủ cho mẹ con chúng ta rồi, chúng ta được phu nhân và nhà họ Doãn cưu mang nhiều năm như vậy, giờ không thể ích kỷ để phu nhân gặp cảnh khó xử được.”
Tuy Mễ Tiểu Anh không muốn đồng ý nhưng cô biết chuyện này không do cô đồng ý hay không.
Đây là chuyện không thể không đồng ý.
Thế nhưng cô không nỡ.
Không nỡ xa toàn bộ nhà họ Doãn, không nỡ xa phu nhân, Doãn Ngự Hàm, Doãn Nhất Nặc. Cô không nỡ xa rời tất cả bọn họ. Hơn hai mươi năm qua cô đã coi nơi này thành nhà của mình.
Mà giờ đây, mái nhà của cô đã sập.
Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Mẹ, cho dù xảy ra chuyện gì con cũng ở bên mẹ.”
“Được, chúng ta ở bên nhau.” Quản gia Mễ đẫm nước mắt nhưng lại đong đầy ý cười.
Trong phòng cho khách, ba người đàn ông lớn tuổi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Vừa thấy Cố Hề Hề đến, ba người nhìn chằm chằm về phía bà.
“Muộn như thế này mà ba vị còn tới đây là do tôi chưa chu toàn, vốn tôi cũng muốn ngày mai sang hỏi thăm mọi người.” Cố Hề Hề phân phó người hầu: “Đi đổi trà cho ba vị đây, đổi sang loại trà tuyết trên cao nguyên mới hái năm nay.”
Người đầu tiên lên tiếng là bà lão họ Phùng, bà ta nghe thấy lời Cố Hề Hề nói thì sắc mặt dịu đi nhiều: “Cháu dâu khách sáo quá.”
“Bà nói gì vậy ạ? Vốn cháu cũng muốn mang trà này sang biếu mọi người, hôm nay cứ coi như là thử trước xem có hợp khẩu vị hay không thôi.” Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười nói.
Người tiếp theo là ông cố nhà họ Doãn: “Tạm cứ gác chuyện trà nước lại đã, cháu dâu giờ đã là nữ chủ nhân nhà họ Doãn, lẽ ra mấy ông bà già đây cũng không nên hỏi chuyện đến nhưng nhà họ Doãn chúng ta mấy trăm năm qua chưa từng có tiếng xấu như thế. Nhất là Mễ Tiểu Anh, con bé được cháu nuôi dưỡng như con dâu, tuy nó vô tội nhưng người mang vết nhơ, e là không được bước vào tổ đường nhà họ Doãn ta.”