Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2470
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2470 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2470
Để biết khối lượng của tập đoàn tài chính Doãn thị lớn đến mức nào, việc tăng năm phần trăm là rất lớn rồi. Anh ta chắc chắn là người vô cùng tài giỏi!
“Thằng nhóc này, con khéo miệng quá!”
Ba vị phu nhân nắm lấy tay Doãn Ngự Hàm, còn thân thiết hơn cả con trai ruột của mình, thủ thỉ: “Khi nào có thời gian, nhất định phải đến nhà chúng ta chơi! Tuy rằng nhà chúng ta không bằng nhà của cháu nhưng cái gì cần có cũng có. Nếu cháu đến chơi, dì nhất định sẽ chiêu đãi cháu thật tốt.”
“Ừm, ba dì đừng lo lắng, khi nào có thời gian con nhất định sẽ đến chơi.” Doãn Nhất Hàm nhiệt tình nói: “Mẹ con hẳn là rất vui khi nhìn thấy ba dì, có lẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, để con đưa ba dì qua chỗ mẹ nhé.”
“Được, vậy chúng ta nói chuyện với mẹ con một lát.” Ba người hài lòng đi theo Doãn Ngự Hàm. Còn ba người đàn ông gia chủ của ba nhà thì đứng chết trân tại chỗ, ông nhìn tôi tôi cũng nhìn ông, trên mặt hiện lên hai chữ thán phục.
Họ nhất định phải cầu hôn được Doãn Nhất Nặc, ai cũng biết Doãn Nhất Nặc tài giỏi như thế nào. Ai có thể lấy được Doãn Nhất Nặc làm vợ là người chiến thắng, trở thành vua của đế chế kinh doanh.
Ở tuổi đôi mươi, Doãn Ngự Hàm đã có thể giữ chức chủ tịch tập đoàn Doãn thị, có nguồn gốc từ công ty cung cấp vật tư của em gái mà thành lập độc lập. Chưa đầy một năm đã trở nên nổi tiếng, mất hai năm để chiếm một nửa thị trường cả nước. Vì khả năng quản lý xuất sắc nên anh đã được ban giám đốc nhất trí thông qua và lên làm chủ tịch trước, cho nên đến nay vẫn chưa có ai làm lung lay vị trí của anh. Đây là người tài giỏi thực sự, ban đầu, họ không nguyện ý đến đây để làm rể, bởi vì ai chẳng có cái tôi riêng. Nhưng khi nhìn thấy Doãn Ngự Hàm, sự kiêu ngạo của họ đồng loạt biến mất. Nếu có một người anh rể như vậy, tương lai cứ phải gọi là lên hơn diều gặp gió!
Bằng cách này, biệt thự Lạc Hạ liên tiếp thu hút hàng chục vị khách, chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày, Lạc Hạ đã kín chỗ.
Các vị khách đều đã ở đây, bữa tiệc cũng sắp diễn ra.
“Lại đây.” Doãn Ngự Trinh chạy tới với vẻ mặt cực kỳ khoa trương: “Danh sách người đến hôm nay đều ở đây. Đến đây, chúng ta đặt cược xem ai là người cuối cùng có thể thắng được sự ưu ái của chú tôi!”
Sau khi nói xong, Doãn Ngự Trinh cầm lấy danh sách đặt lên bàn. Cảnh Thiếu Hoài, Mặc Ngữ, Mặc Ngôn và Thượng Tiểu Cẩn đứng chung tạo thành một vòng tròn, nhìn chằm chằm vào danh sách.
Bảng thống kê tất cả dữ liệu của các tài năng trẻ có mặt hôm nay. Tuổi tác, chiều cao, học vấn, kinh nghiệm, có tiền sử yêu đương không, có dị nghị trong gia đình hay không, tính cách, tài sản gia đình… tất cả đều được thống kê rõ ràng.
Cảnh Thiếu Hoài nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi vẫn nghĩ rằng Phạm Ngọ Lăng có phần thắng lớn hơn. Trong mấy người này chỉ có anh ấy là người trưởng thành nhất.”
“Trưởng thành nhất cũng có nghĩa là già nhất! Nhất Nặc năm nay chỉ mới hai mươi mốt!” Mặc Ngữ vặn lại: “Tôi nghĩ Nghiêm Thi Lãng là tốt nhất, Mặc Ngôn nói xem anh đang nghĩ gì?”
Mộ Ngôn gật đầu nói: “Nhất Nặc đủ mạnh rồi, không cần ai mạnh hơn cô ấy, vì vậy tôi cũng nghĩ Nghiêm Thi Lãng là tốt nhất.”
Mặc Ngữ lắc đầu: “Tôi nghĩ Ninh thiếu gia mới đến đây là một người tốt, ổn định lại còn tốt bụng. Rất được.”
Trong câu cuối cùng nhấn mạnh chữ “rất được”, một số người run rẩy không thể giải thích được.
Thượng Tiểu Cẩn chậm rãi nói: “Chuyện này khó nói lắm, tôi nghĩ Cao Thiên có cơ hội thắng rất lớn. Anh ấy có quan hệ rất tốt với Nhất Nặc, chưa kể gia đình hai nhà cũng có quan hệ tốt với nhau.”
Doãn Ngự Trinh nói: “Bà cô của tôi đã xem, cô ấy sẽ không nhượng bộ trong chuyện này đâu. Nào, chúng ta hãy cá cược trước, xem ai là người được chọn”
“Các người đặt cược trắng trợn như vậy sao, không sợ bị xử lý hả?” Giọng nói của Mễ Tiểu Anh từ sau lưng bọn họ vang lên. Bọn họ đứng thẳng người lại, vừa xoay người một cái liền đơ. Mễ Tiểu Anh của ngày hôm nay mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, tôn lên chiều cao thị giác của cô ấy, trông thật thanh tú tao nhã. Đối với Mễ Tiểu Anh, chiều cao thực sự là một khuyết điểm. Cô ấy cao một mét sáu, đứng cùng mấy người cao làm cô trở nên rất nhỏ bé.