Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2475
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2475 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2475
“Đừng nói lời vô nghĩa với tôi, Trầm Mặc Ca đâu?” Tiêu Ái tức giận.
Bà rất ít khi chủ động quan tâm một người nào khác sau nhiều năm sống cô độc như vậy nhưng Trầm Mặc Ca là một trường hợp ngoại lệ.
Trầm Mặc Ca có khả năng là đứa con duy nhất của bà và Hoắc Chấn Phong!
Năm đó, bà nợ Trầm Mặc Ca một gia đình, một người mẹ! Bà cũng nợ Nhà họ Hoắc một lời xin lỗi!
Dư Vi Vi cảm nhận được Tiêu Ái rất tức giận: “Con không biết, con đưa cô ta cho Đường Tử Uyên, để Đường Tử Uyên mang cô ta đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt Diệp Nam Huyền và con nữa, còn việc Đường Tử Uyên đem cô ta đi đâu, con không quan tâm. Cô ta sống hay chết cùng con có quan hệ gì?”
Tiêu Ái tức giận giơ lên cánh tay, nhưng nhìn đến bộ dáng Dư Vi Vi lúc này đang nằm trên giường bà lại không dám xuống tay.
“Cô tốt nhất nên cầu nguyện cho Trầm Mặc Ca bình an không có việc gì, nếu không ngay cả tôi không tìm cô xử lý thì Diệp Nam Huyền cũng sẽ không buông tha cho cô.”
Tiêu Ái vung tay áo rời đi, nhưng Dư Vi Vi lại không cam lòng: “Không, chờ con xinh đẹp, Diệp Nam Huyền sẽ yêu thích con. Con sẽ đẹp hơn Trầm Mặc Ca nhiều.”
“Khuôn mặt không phải là yếu tố để quyết định yêu hay không yêu một người. Dư Vi Vi, đến khi nào cô mới có thể hiểu?”
Tiêu Ái thất vọng rời khỏi phòng giải phẫu, lúc nhìn thấy Diệp Nam Huyền và Mike còn đánh nhau, bà rốt cuộc nhịn không được lên tiếng.
Khi Doãn Nhất Nặc nói chuyện với Nghiêm Thi Lãng, nụ cười cô luôn nở trên môi, cùng với ánh mắt trìu mến. Cố Miểu cảm thấy mắt mình sắp bị mù, Doãn Nhất Nặc chưa bao giờ nói chuyện với anh ta với vẻ mặt này. Doãn Nhất Nặc chưa bao giờ nói chuyện cẩn thận với anh ta như vậy, Doãn Nhất Nặc chưa bao giờ làm anh hài lòng.
Đáng giận, rất đáng giận. Điên mất thôi!
Cố Miểu vô thức nắm lấy một bông hồng nở trên bệ cửa sổ, sau đó bóp nát nó. Chỉ một lúc sau, tay anh đã dính đầy nước hoa hồng!
Doãn Nhất Nặc bị Cố Miểu nhìn chằm chằm mà không biết, cô cảm thấy người đàn ông xinh đẹp như Nghiêm Thi Lãng nên được bảo vệ để không bị thế gian làm vấy bẩn.
“Doãn Nhất Nặc, em đến rồi à?” Giọng của Cao Thiên vang lên từ hướng khác: “Ở đây yên tĩnh lại ít người, phong cảnh cũng tốt.”
Cao Thiên vô tư đi tới, như thể anh không biết Nghiêm Thi Lãng là đối thủ của mình. Sự xuất hiện của Cao Thiên đã thổi bay bầu không khí ngọt ngào giữa Doãn Nhất Nặc và Nghiêm Thi Lãng.
“Bữa tiệc quá buồn tẻ nên em ra đây để hít thở.” Doãn Nhất Nặc đáp: “Anh cũng chạy ra đây à?”
“Còn không chạy thì ở chỗ đó nghe mẹ anh lẩm bẩm hả?” Cao Thiên cường điệu nói: “Mẹ anh lẩm bẩm giống như âm thanh ma quái bên tai ấy.”
“Anh cường điệu quá rồi! Dì không như vậy đâu, dì tốt lắm.” Doãn Nhất Nặc cười nói.
“Mẹ anh cũng nói em rất tốt, phụ nữ mấy người thật sự khó hiểu, tụi anh là đàn ông không hiểu được.” Cao Thiên cười nói, rồi anh quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thi Lãng: “Nghiêm Thi Lãng, lâu lắm không gặp anh. ”
Nghiêm Thi Lãng cười nhẹ: “Cứ gọi tôi là Thi Lãng.”
“Được rồi, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa nhé, Thi Lãng anh quá lập dị, không đi ra ngoài tiệc tùng chơi bời với chúng tôi, thế làm sao mà quen biết nhau được.” Cao Thiên ấm ức nói: “Sau này anh sẽ phải tiếp quản công việc kinh doanh, nên đi ra nói chuyện kết bạn với mọi người.” Nghiêm Thi Lãng mím môi cười, khẽ gật đầu không lên tiếng.