Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2512
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2512 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2512
Trầm Tử An giãy dụa, chỉ là Diệp Nam Huyền lại giống như không nghe thấy, ôm chặt cậu không buông tay.
Cậu cảm giác được Diệp Nam Huyền đang khóc trên vai mình, nóng bỏng và chân thành đến vậy.
Trái tim Trầm Tử an đột nhiên nghẹn lại.
Cậu vươn cánh tay, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Diệp Nam Huyền, thấp giọng nói: “Cha, con đã trở về.”
Một tiếng “Cha” vang lên, Diệp Nam Huyền thiếu chút nữa không kìm nén được chính mình mà rơi nước mắt.
Anh “Ừ” một tiếng, toàn thân kích động, nhưng cũng không lập tức buông Trầm Tử An ra.
Một lúc sau, Diệp Nam Huyền mới khống chế được bản thân mà buông Trầm Tử An ra.
Trầm Tử An biết tâm tình anh không tốt, nên tùy anh.
“Ở đây mà giả thần giả quỷ, tại sao không trở về nhà?”
“Chú nói là nhà cũ nhà họ Diệp? Ở đó có người của thím Trương, không đợi tôi xuất hiện thì đã bị người của bà ta mang đi rồi, tôi đi vào thế nào được?”
Lời nói của Trầm Tử An làm cho Diệp Nam Huyền híp mắt một chút.
“Con làm sao có thể biết được nhà cũ có người của thím Trương?”
“Tôi biết không chỉ có chuyện này đâu. Chú Diệp, chú tôi gọi tôi trở về.”
Người chú mà Trầm Tử An nói đó là Diệp Nam Phương.
Diệp Nam Huyền dừng một chút, thấp giọng nói: “Cứ thế mà trở về?”
“Bằng không? Thật tuyệt! Nhìn tôi gọi chú tới đây bằng giọng tổng hợp của máy tính này, chú không nghĩ ra là tôi sao? Chỉ cần tôi không phát ra tiếng, không xuất hiện, ai mà biết được đây là của một đứa nhỏ đạo diễn tất cả chứ?
Nhìn thấy Trầm Tử An bộ dạng đắc ý, Diệp Nam Huyền tức giận lấy tay cốc đầu cậu một cái, Trầm Tử An gào khóc.
“Đau!”
“Con còn biết đau! Con có biết hay không, tự nhiên lại quay về, bà nội đã ở lại nhà cũ, con có biết tùy hứng như vậy, không sợ bọn họ gặp chuyện không may sao?”
“Tôi như vậy mới có thể đảm bảo bọn họ không xảy ra chuyện gì. Tốt lắm, tôi sẽ không nói với chú chuyện này, tôi biết mẹ tôi ở đâu, chú có muốn đi gặp mẹ hay không?”
Khóe mắt Trầm Tử An nhướn lên, bộ dạng kia quả thực làm cho Diệp Nam Huyền muốn cậu vài cái lên đánh vào mông, chỉ là khi nghe thấy tin tức của Trầm Mặc Ca, anh thật sự vui mừng.Casey ngăn cản không cho Hào Sâm vào phòng.
“Hào Sâm, hôm nay tôi không tiện.” Casey dứt khoát nói: “Anh trở về đi.”
Vẻ mặt Hào Sâm khiếp sợ nhìn Casey, trước kia Casey không bao giờ ngăn anh ta vào phòng. Ngày hôm nay vì sao cô lại như vậy? Chẳng lẽ trong phòng của cô thật sự có người ư?
Hào Sâm muốn đẩy Casey ra theo bản năng, nhưng khi anh ta thấy ánh mắt chán ghét của Casey, thì ngón tay anh ta lập tức cứng lại. Hào Sâm không muốn bị Casey chán ghét.
Hào Sâm cứng rắn thu ngón tay về, thấp giọng nói: “Em đừng tức giận, em không cho anh đi vào, anh không vào là được. Casey, anh nghe nói em bị thương, anh tới thăm em một chút.”
“Không cần.” Casey cứng rắn nói: “Hào Sâm, tôi biết mục đích của anh tới là để làm cái gì. Tôi đã nói thật với anh rồi, tôi sẽ không trở về.”