Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2515
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2515 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2515
“Anh không nhìn lầm chứ? Anh xác định bọn họ là người yêu?” Hào Sâm kích động túm cánh tay nhân viên phục vụ phòng lại, tới mức đối phương nhất thời kêu lên: “A a a a, anh túm tay tôi đau quá! Anh buông tay ra!”
“Xin lỗi, xin lỗi, không phải tôi cố ý, chỉ là tôi muốn hỏi một chút, có phải người yêu của cô là Doãn Ngự Hàm hay không?” Hào Sâm vội vàng hỏi.
“Nghĩ gì thế!” Nhân viên phục vụ phòng bật cười một tiếng, khinh bỉ nhìn Hào Sâm: “Thật đúng là ảo tưởng! Làm sao tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Doãn Thị sẽ tới nơi đây?”
Nhân viên phục vụ phòng lắc đầu với bộ dạng lười nói nhiều rồi xoay người rời đi. Hào Sâm đứng ngay tại chỗ, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần. Casey đã yêu đương? Cô đã có người mình thích?
Người kia còn trả phòng cùng với cô? Là ai? Rốt cuộc anh ta là ai! Dựa vào cái gì!
Anh ta đã đợi nhiều năm cực nhọc như vậy! Nếu bại bởi Doãn Ngự Hàm cũng cho qua, ai bảo anh ta không bằng Doãn Ngự Hàm? Nhưng người kia ư? Người kia dựa vào cái gì mà chiến thắng anh ta?
Anh ta không cam lòng, anh ta thật sự thật không cam lòng!
Hào Sâm gầm nhẹ một tiếng, xoay người chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Casey.
Nhưng điện thoại chỉ có tiếng tút tút tút, không có ai nghe máy.
“Casey, Casey em ở đâu? A a a a!” Hào Sâm đau khổ đánh một quyền ở trên một thân cây, để phát tiết cơn giận của anh ta.
Răng rắc!
Cây nhỏ bằng cánh tay bị nứt!
Một phút sau, một nhân viên ở đường đeo băng tay đỏ xuất hiện trước mặt Hào Sâm, giơ một tờ giấy phạt ra: “Phá hoại tài sản công, phá vườn, phạt hai nghìn tệ, đến ngân hàng nộp tiền!”
Hào Sâm ngơ ngác đứng tại chỗ, cầm hóa đơn phạt trong tay, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“A, lại còn là một người ngoại quốc.” Người mở hóa đơn phạt nói với Hào Sâm: “Giao ngoại tệ cũng được. Quá hạn không giao, thì tiền phạt là năm phần trăm. Nếu không giao, anh sẽ bị trục xuất.”
Nói xong, người quản lý rời đi. Những người quản lý thành phố N thật độc đoán. Hào Sâm nhìn hóa đơn phạt tiền trên tay.
Giao… Nộp tiền phạt?
Tấm giấy mịn màu hồng cuối cùng cũng kéo lại sự tỉnh táo cho Hào Sâm. A, đúng vậy. Nơi này là nước Hoa. nơi này là thành phố N.
Không phải những chỗ anh ta ở.
Phá hoại tài sản công sẽ phải bồi thường tiền. Hào Sâm cảm thấy ngột ngạt nửa ngày, rồi anh ta chấp nhận đi ra ngân hàng nộp tiền phạt. Lúc này, Hào Sâm đã nhớ, cũng không dám đập đồ đạc ở nơi công cộng nữa.
Bên kia, Casey chuyển đến một căn hộ một tầng sang trọng.
“Căn nhà này thuộc về một người bạn của anh. Người bạn đó rất ít khi ở đây, vẫn để đó không dùng, cho nên anh mượn tạm.” Nhạc Tây dịu dàng nói với Casey: “Anh ấy có rất nhiều căn hộ do anh ấy đứng tên, và một số căn là căn hộ nhiều tầng, nhưng anh nghĩ chân em không tiện, vẫn nên ở nhà một tầng thì khá hơn một chút. Gần đây là khu thương mại, khá tiện cho việc đi lại và khám chữa bệnh.”
“Đúng rồi, anh đã để rất nhiều đồ ăn thức uống trong tủ lạnh, khi đói bụng em có thể ăn một ít. Bình thường là một ngày ba bữa, anh sẽ đưa ba bữa tới đúng giờ cho em.” Lời dịu dàng của Nhạc Tây làm cho vẻ mặt Casey trở nên ngọt ngào phấn hồng.
“Nhạc Tây, em đối xử với em thật tốt quá.” Casey nói: “Em cũng không muốn trở về nước nữa.”