Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2589
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2589 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2589
Cũng khó trách hai anh lớn nhà họ Nghiêm không chịu để Nghiêm Thi Lãng nhúng tay vào chuyện công ty, người có tính cách như vậy sao có thể làm tốt công việc được. Hai ba ngày đầu làm không tốt đã bị người trong công ty doạ khóc rồi, truyền ra không biết mất mặt cỡ nào!
Nếu Nghiêm Thi Lãng ít tuổi thì vẫn có thể nói hắn còn nhỏ, nhưng năm nay hắn đã hai mươi mấy lại còn hành xử như vậy… chỉ có thể nói, nhà họ Nghiêm bao bọc hắn quá mức khiến hắn mất năng lực tự gánh vác.
Cũng tự trách bản thân vì bận rộn mà phát hiện ra quá trễ, vốn nghĩ với tính cách của Nghiêm Thi Lãng thì sẽ không xảy ra chuyện sớm như vậy, thậm chí bởi vì tính cách hướng nội nên sẽ không ai thích, không ai tiến được vào nội tâm của hắn nên sẽ không phát sinh chuyện gì với Nhất Nặc, nhiều lắm cũng chỉ là một vai quần chúng mà thôi. Cuối cùng nhà họ Nghiêm có thể diện, nhà họ Doãn cũng có tiếng tốt, mọi người vui vẻ giải tán.
Ai có thể nghĩ đến Nghiêm Thi Lãng từ trước đến nay vô cùng khép kín lại đột nhiên thích Nhất Nặc chứ?
Tính sai rồi!
Ngàn tính vạn tính cũng không tính được chuyện Nghiêm Thi Lãng sẽ thích Nhất Nặc. Cho nên bây giờ phải sửa lại cho đúng, tuyệt đối không thể mọi chuyện đi xa hơn nữa.
“Cậu Nghiêm ở chỗ này đã quen chưa? Nếu có chỗ nào không hài lòng cứ nói ra, tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cậu.” Mễ Tiểu Anh ngồi ở một đầu ghế, mỉm cười nói: “Đúng là không phải phép, mấy hôm nay bận rộn chuyện công ty quá. Nhất Nặc và tổng giám đốc Phạm thành lập công ty mới, tôi thân là thư ký đương nhiên không trốn khỏi, còn phải để mắt tới những chuyện khác trong công ty và những quyết sách của một bộ phận tập đoàn tài chính Doãn thị nữa, hận không thể phân thân ra luôn nên quên hỏi thăm tình hình của cậu. Nhà họ Nghiêm và nhà họ Doãn là thế giao, ngài Nghiêm và chủ tịch của chúng tôi quen biết lâu năm, cậu đừng khách sáo với tôi!”
Nghe Mễ Tiểu Anh nói làm Nghiêm Thi Lãng không thể kìm nén nổi nữa, ở đây hắn không có bạn bè nào cả, ngày ngày chìm đắm trong thế giới của mình. Sau đó bỗng nhiên có một cô gái mang tên Doãn Nhất Nặc xông vào cuộc sống của hắn, chiếu sáng thế giới của hắn. Nhưng khi hắn chưa kịp đuổi theo ánh sáng kia lại bị lạnh lùng cảnh cáo rằng mình vốn không có tư cách theo đuổi ánh sáng ấy.
Hắn nghẹn đến phát điên, rất muốn tìm ai đó tâm sự nhưng không tìm được ai. Bây giờ lại có một người tự đưa tới cửa rồi.
“Đặc trợ Mễ.” Nghiêm Thi Lãng ủy khuất nói: “Có phải cô cũng cho rằng tôi không xứng với Doãn Nhất Nặc không?”
Mễ Tiểu Anh trầm ngâm.
Rất tốt, câu đầu đã vào đề luôn rồi, gọn gàng dứt khoát.
“Cậu quá lời rồi.” Mễ Tiểu Anh châm chước câu chữ nói: “Nhà họ Nghiêm cũng là gia tộc nhiều đời truyền thừa giống nhà họ Doãn, ai cũng mang trọng trách gánh vác đời trước trên người. Cậu cũng biết quan hệ giữa ngài Nghiêm và chủ tịch của chúng tôi rồi đấy, cho nên sao có thể nói xứng hay không xứng?”
“Nhưng tất cả mọi người đều nói tôi là phế vật không xứng với Doãn Nhất Nặc, không những không có tư cách kế thừa gia nghiệp, còn không hiểu sự đời, không những không thể giúp đỡ, còn luôn kéo chân sau. Đặc trợ Mễ, có phải tôi là phế vật hay không? “Nghiêm Thi Lãng càng nói cảm xúc càng sa sút.
Làm Mễ Tiểu Anh nghe có chút không đành lòng, bắt đầu nghĩ lại xem có phải mình nặng tay quá rồi không.
“Đúng vậy, tiểu thư Doãn là thân phận gì còn tôi là thân phận gì chứ? Trừ cái danh cậu ấm nhà họ Nghiêm ra tôi còn cái gì nữa?” Mắt Nghiêm Thi Lãng đỏ lên: “Lần trước Doãn Nhất Nặc hỏi tôi có từng tiếp xúc với công việc quản lý xí nghiệp và tài chính không, tôi nói không có. Lúc đó vẫn chưa cảm thấy gì, cho đến hôm nay mới hiểu được ý nghĩa của những lời này. Tôi sống trong một thế giới khép kín, không siêng năng chăm chỉ cũng không phân biệt được ngũ cốc, không biết cuộc sống khó khăn, đừng nói tiểu thư Doãn mà một cô gái bình thường cũng chẳng thèm để tôi vào mắt đâu.”