Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2597
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2597 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2597
Hôm nay là cuối năm, cô lại phải đón giao thừa một mình ở cái nơi hẻo lánh chim không thèm ị này, muốn về nhà quá đi thôi!
Bên kia, Cảnh Thiếu Hoài cũng được nghỉ lễ cho phép về nhà ăn tết!
Tưởng rằng mình có thể vui vẻ mấy ngày, không ngờ tết nhất đến nơi vẫn bị cha hắn gọi qua dạy bảo.
“Ba tìm con có việc gì thế?” Cảnh Thiếu Hoài lo sợ bất an đi qua, sau đó liều mạng nhớ lại mình có làm ra chuyện gì sai trái hay không?
“Ngồi.” Cảnh Dung chỉ ghế sofa đối diện nói.
“Vâng.” Cảnh Thiếu Hoài cẩn thận ngồi xuống, khó hiểu nhìn cha mình, không biết ông ấy muốn làm gì đây.
“Nửa năm này con đi học làm nông cảm thấy thế nào?” Cảnh Dung hỏi.
Chuông cảnh báo trong đầu Cảnh Thiếu Hoài kêu lên.
Hả?
Có cần hỏi một câu chết chóc vậy không ba?
Nếu mình nói học rất tốt thì lỡ như ông kêu mình tiếp tục đi trồng lúa thì sao, hắn không muốn làm nông dân đâu, hắn ngán tận cổ rồi!
Nhưng nếu nói học không tốt thì nhỡ bị cha mắng là thất trách thì sao?
Ôi mẹ, mẹ ơi mẹ đang ở đâu, mau về cứu con trai mẹ đi!
“Cha… hỏi chuyện này có gì không ạ?” Cảnh Thiếu Hoài cảm thấy mình đang ngồi trên đống lửa: “Có gì cha cứ nói thẳng ra luôn đi ạ!”
Cảnh Dung tức giận trừng thằng con: “Con đấy… học được nửa phần điềm tĩnh của Ngự Hàm thì cha đỡ lo biết chừng nào.”
“Ài, không nói cái này, rốt cuộc cha muốn nói gì hả?” Cảnh Thiếu Hoài nói: “Nửa năm qua ngày nào con cũng bị anh Ngự Hàm bắt học làm nông, còn không phải là kế hoạch của cha sao?”
“Không được sao?” Cảnh Dung trừng mắt nhìn hắn.
“Được được được, chỉ là con muốn hỏi vì sao cha lại kêu con đi trồng lúa chứ, nhà chúng ta cũng không nghèo đến nổi con phải đi trồng lúa mới có gạo ăn đâu chứ?” Cảnh Thiếu Hoài tỏ ra thông minh chạy sang bóp vai cho cha mình: “Thật ra con đã nghi ngờ rồi, lúc đầu anh Ngự Hàm kêu tất cả mọi người đi làm nông nói là bởi vì xuất hiện một tổ chức chuyên đi làm hại các thiếu gia. Nhưng sau đó mọi người không học nữa chỉ có con vẫn phải tiếp tục, hơn nữa còn là học không tốt thì không được, lúc đó con đã nghĩ nhất định có liên quan tới Cố Miểu. Con hỏi mấy lần nhưng anh Ngự Hàm không nói gì nên con đoán còn có ẩn tình. Hôm nay cha gọi con tới hỏi chuyện này có phải là muốn nói chuyện đó không?”
Cảnh Dung cho hắn một ánh mắt khen ngợi cho sự cảnh giác và nhạy bén : “Thấy vậy mà cũng thông minh.”
“Vậy cha mau nói đi.” Cảnh Thiếu Hoài rót một tách trà cho ông sau đó ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe.
“Con cũng biết nhà chúng ta cùng nhà họ Doãn có hợp tác làm một hạng mục, hạng mục này liên quan đến…” Cảnh Dung nói cho Cảnh Thiếu Hoài nghe về hạng mục GF-112, sau đó còn nói thêm: “Mọi người đã bàn bạc, lúc này người thích hợp đi vào lòng địch nhất chỉ có con. Đầu tiên là vì tính cách con hoạt bát rất dễ được người khác yêu thích, thứ hai là con cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ba là chuyện này giao cho người khác cha cũng không yên tâm, con đi chuyến này phải cảnh giác đừng để bị lừa đấy.”
Cảnh Dung nghiêm túc dặn dò: “Chúng ta không có nhiều thời gian, trong vòng nửa năm phải lấy được ngọn núi kia, nếu không vốn rót vào giai đoạn đầu đều sẽ là đá ném xuống sông. Ba nhà sẽ đổ thêm vào không ít tiền nữa, có thể nói là hơn phân nửa nguồn tài chính đều đặt vào đó. Nếu như thành đá ném xuống sông thì cái danh đại công tử nhà họ Cảnh của con cũng đừng mong giữ nữa, sau này đi theo ông bác xin ăn đi!”