Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2607
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2607 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2607
Mặc Thuyết cười ha hả: “Ai kêu cậu ta không đàng hoàng, ở trước mặt người ngoài nghi ngờ học vấn của dượng. Không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Thân là anh em họ hàng với nhau mà chẳng ai giúp tôi hết!” Cảnh Thiếu Hoài không cam lòng nói: “Tôi cũng đâu có nói sai đâu! Từ nhỏ đến lớn cha tôi toàn ở Anh thôi, tiếng trung sao tốt nổi chứ!”
“Vân Sâm với Vân Song đâu?” Cảnh Thiếu Hoài quay đầu tìm kiếm: “Sao không thấy?”
“Phu nhân kêu hai đứa nó đi rồi.” Mễ Tiểu Anh cười nói: “Hai đứa nó vẫn còn vị thành niên, uống rượu đừng có kêu tụi nó.”
“Rồi rồi, nào anh em tốt cạn một ly nào!” Cảnh Thiếu Hoài giơ ly rượu lên: “Chúc mừng năm mới, cạn ly!”
Dù đã cách năm mới một tháng cả bọn vẫn chúc mừng năm mới. Không hề cảm thấy kỳ cục. Gió đông đã thổi trống trận như lôi. Hiện giờ uống rượu ai sợ ai. Người một ly ta một ly, hiện giờ uống rượu ai sợ ai? Vì thế chờ tới lúc Doãn Ngự Hàm và Doãn Nhất Nặc đến đã nhìn thấy một đám nhóc say mèm nằm ngổn ngang trên sofa.
Doãn Ngự Hàm bật cười: “Đám nhóc này coi đây là ổ của tụi nó à.”
Doãn Nhất Nặc nói: “Xem ra đúng là nhịn lâu lắm rồi.”
“Chuyến này đi không biết khi nào trở về, để cho chúng thả lỏng một phen đi.” Mễ Tiểu Anh cười nói: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Xong hết rồi.” Doãn Ngự Hàm gật đầu: “Ngày mai đưa mọi người nhảy dù xuống đấy. Tiểu Anh, Nhất Nặc hai người là con gái nhất định phải chú ý an toàn.”
Doãn Nhất Nặc nói: “Em mang theo Nguyên Thập Tam, bên cạnh chị Tiểu Anh cũng có người bảo vệ, anh yên tâm bọn em sẽ không sao đâu.”
Mễ Tiểu Anh nói: “Đem theo nhiều thuốc một chút, nói không chừng sẽ dùng đến, có nó mấy cái khác dễ nói.”
“Anh biết.” Doãn Ngự Hàm nói.
Lúc này, Cảnh Thiếu Hoài mơ mơ màng màng nâng chén: “Dô!”
Cảnh Thiếu Hoài mơ màng một trận đã qua mười mấy tiếng, lúc hắn tỉnh táo lại thì đã ở trên máy bay, chuẩn bị nhảy dù.
“Tỉnh rồi à? Chuẩn bị nhảy dù đi!” Doãn Ngự Hàm không khách khí vỗ mặt hắn nói.
“Gì? Nhảy dù?” Cảnh Thiếu Hoài giật mình ngồi dậy nhìn trái ngó phải, phát hiện Mễ Tiểu Anh và Doãn Nhất Nặc đã mang trang bị xong, thật sự chuẩn bị nhảy dù!
“Đợi đã! Anh, anh ơi! Ba người bọn em phải nhảy dù xuống đó thật à? Không phải nói tới làm ruộng thôi sao, tại sao phải nhảy dù, sao không đi đường chính?” Cảnh Thiếu Hoài nói còn chưa nói xong đã có người chạy tới thành thạo mang trang bị nhảy dù cho hắn.
“Này này này, không phải chứ?” Cảnh Thiếu Hoài còn đang rên rỉ, Doãn Ngự Hàm đã chụp lên gáy hắn: “Lặng lẽ vào thôn, không được rình rang.”
“Gì?” Cảnh Thiếu Hoài trợn tròn mắt.
Mễ Tiểu Anh và Doãn Nhất Nặc cười, Mễ Tiểu Anh giải thích: “Thân phận lần này của chúng ta không thể để dân trong thôn biết. Chúng ta sẽ nói với người ngoài là người của đội thám hiểm núi, ba người là bạn học cùng nhau đi chơi sau đó bị lạc đường đến chỗ này. Bởi vì không tìm được đường ra ngoài cho nên không thể không ở lại đấy trồng trọt giải quyết vấn đề sinh tồn trước mắt tìm cơ hội đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài? Chỉ sợ dân trong thôn chưa chắc cho chúng đi đâu.” Cảnh Thiếu Hoài rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Sau đó chúng ta thuận nước đẩy thuyền ở lại, nghĩ cách chia rẽ nội bộ khiến họ tự động chuyển khỏi vùng núi này?”
Doãn Nhất Nặc nói: “Trả lời rất đúng! Chuẩn bị xong chưa, em chuẩn bị nhảy đây? Có tọa độ chưa, đáp xuống đất chúng ta sẽ tập hợp lại!”