Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2654
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2654 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2654
Doãn Ngự Hàm đến là đau đầu với Cố Miểu: “Tạm thời tránh mặt anh ta đi.”
“Vâng.”
Sau khi Khuê Sinh rời đi, Doãn Ngự Hàm đứng trước cửa sổ kính, nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài.
Tiểu Anh đã đi lâu ngày như vậy rồi, cũng không biết cô ta có thích nghi được với cuộc sống ở đó hay không.
Người dân ở đó phớt lờ luật pháp, không biết có gặp phải nguy hiểm gì không.
Nếu không phải vì việc của công ty đang chồng chất, anh ta muốn bay qua đó để bảo vệ cho cô ta ngay lập tức.
Hy vọng rằng Thiếu Hoài sẽ không để anh ta phải thất vọng, nhất định phải bảo vệ cho Tiểu Anh và Nhất Nặc.
“Doãn Ngự Hàm, em có biết nơi ở của Nhất Nặc và những người khác không?” Cố Miểu tuyệt vọng lao vào từ bên ngoài.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Doãn, tôi không thể ngăn nổi cậu Cố.” Cô thư ký hổ thẹn nói.
“Không sao, cô cứ lui xuống đi.” Doãn Ngự Hàm tỉnh táo lại, gật đầu với thư ký, rồi mới nói với Cố Miểu: “Anh lại nghe được tin đồn gì rồi?”
“Ngự Hàm, em giấu anh như vậy em thấy vui lắm sao?” Cố Miểu tỏ vẻ bất mãn: “Anh cũng là một trong những cổ đông của tập đoàn Doãn Thị. Dự án GF-112 hiện tại do ai thực hiện? Là Nhất Nặc đúng không?”
Doãn Ngự Hàm cau mày.
Anh ta không biết làm thế nào mà Cố Miểu lại biết chuyện này, chắc hẳn Cố Miểu đã tốn không ít tâm trí để đi thăm dò tin tức này.
Doãn Ngự Hàm không trả lời mà thay vào đó hỏi lại Cố Miểu: “Nếu anh đã biết anh cũng là một trong những cổ đông, vậy trong thời gian qua anh đã bao giờ đóng góp một xu nào vào tập đoàn hay chưa? Anh lại còn là một cổ đông có quyền quản lý, chứ không phải kiểu cổ đông chỉ được hưởng cổ tức, không được tham gia vào việc quản lý. Trong khoảng thời gian qua, những hành vi vô trách nhiệm của anh đã đủ để triệu tập hội đồng quản trị và hủy bỏ quyền quản lý của anh rồi anh có biết không hả? ”
Cố Miểu cảm thấy tội lỗi. Anh ta đâu có biết cách quản lý một doanh nghiệp?
Người biết quản lý doanh nghiệp là nhân cách thứ nhất chứ không phải là anh ta.
Vậy mà anh ta không muốn thừa nhận mình kém cỏi hơn nhân cách thứ nhất, thế nên anh ta chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Gần đây, gia đình có quá nhiều việc, anh không lo liệu được. Cho dù anh không quản lý được tập đoàn một cách tử tế thì em cũng không nên giấu anh vị trí của Nhất Nặc chứ. Anh đã đi nghe ngóng tình hìn rồi, dự án GF-112 đã xảy ra vấn đề rất lớn. Em vì muốn khắc phục hậu quả nên đã điều không ít người đi xử lý. Nhất Nặc có phải là đã đi xử lý vấn đề của dự án này không?”
Khóe miệng Doãn Ngự Hàm hơi nhếch lên, trong ánh mắt trần đầy sự khinh bỉ.
Anh ta thực sự coi thường nhân cách thứ hai này. Nhìn bộ dạng hẹp hòi của nhân cách thứ hai, lấy đâu ra tự tin mà dám so đo với nhân cách thứ nhất chứ.
Nếu như nhân cách thứ hai sẵn sàng dũng cảm thừa nhận mình không tốt, không có tài quản lý, không bằng nhân cách thứ nhất, có lẽ Doãn Ngữ Hàm có thể đánh giá cao anh ta một chút.
Kết quả, thật là đáng tiếc. Nhân cách thứ hai vẫn cứ kiêu căng, ngạo mạn và ngu ngốc như vậy, không tự biết mình là ai.
Khi nghe câu hỏi của Cố Miểu, Doãn Ngự Hàm lập tức mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn, đương nhiên em sẽ chịu trách nhiệm về tất cả các nghiệp vụ dưới quyền. Nếu anh đã không liên quan đến việc quản lý doanh nghiệp, vậy thì đừng có đi dò hỏi thêm nữa. Khi nào anh muốn quay lại tiếp tục tham gia quản lý doanh nghiệp thì lúc đó hãy hỏi lại về dự án GF-112.”