Note: Upgrade your browser if you can't see the images.
Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu - Chương 2711
You are reading Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu Chương 2711 at mangacake.
Please use the Bookmark button to get notifications about the latest chapters of Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu next time when you come visit our manga website
Chương 2711
Mễ Tiểu Anh lập tức đứng dậy, nói: “Vậy chúng ta cần phải nắm bắt thời gian, khuyên nhủ tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi trấn Lục Thần.”
“Nếu bọn họ không chịu đi thì sao?” Doãn Nhất Nặc hỏi: “Ngộ nhỡ không kịp thì phải làm sao?”
Mễ Tiểu Anh lập tức nói: “Khởi động cứ điểm, di chuyển những người không muốn đi đến chỗ cứ điểm tạm thời ở đó! Thập Tam, lương thực và nước uống bên chỗ cứ điểm có đủ không?”
Nguyên Thập Tam đáp: “Đồ ăn nước uống có thể ứng phó được cho năm ngàn người trong một tuần.”
Mễ Tiểu Anh gật đầu, nói: “Được, đi thôn Lý gia trước, chuyển người của thôn đến cứ điểm đã. Mau, đất đá trôi nói đến là đến, chúng ta có thể không còn nhiều thời gian để chuẩn bị đâu.”
Ba người phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị vật tư trước, sợ là sắp đến lúc cần dùng rồi. Mễ Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn sắc trời, vô cùng lo lắng. Không bao lâu sau, bản đồ vệ tinh và dự báo thời tiết đều được đưa đến trước mặt cô. Sau khi xem xong, cô thở dài một tiếng, đưa cho Doãn Nhất Nặc vừa mới đi vào.
Doãn Nhất Nặc cầm lấy xem, sắc mặt cũng hơi thay đổi: “Một tuần tiếp theo vẫn có mưa? Em vừa đi kiểm tra tất cả đường nước của sông, cơ bản đều đang dâng lên như điên. Tiểu Anh, chúng ta cũng phải nhanh chóng chuyển đi thôi.”
“Trước khi chuyển đi thì thông báo tin tức xuống trước đã.” Mễ Tiểu Anh nói: “Hy vọng bọn họ có thể tin tưởng phán đoán của chúng ta.”
Nói xong, hai người đều thở dài. Phá hoại môi trường cuối cùng cũng phải chịu sự trừng phạt của môi trường rồi. Người dân trấn Lục Thần phá rừng khai hoang hơn bốn trăm năm, đã hoàn toàn biến đổi trạng thái thảm thực vật ở một phương. Hiện giờ mới bùng nổ đã là sự ban ân của ông trời rồi.
Mễ Tiểu Anh không chần chừ liền thông báo cho trưởng trấn Lý để ông ta tập hợp tất cả trưởng thôn đến nhà họ Trương. Tuy hiện giờ nhà họ Trương bị đào bới giống như bãi rác, nhưng không nghi ngờ vẫn là nơi tốt nhất của trấn Lục Thần hiện nay.
Mười mấy trưởng thôn đã đến, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mễ Tiểu Anh. Lúc này Mễ Tiểu Anh đã thay đồ của trấn Lục Thần ra, mặc lên người một bộ hành động, thoạt nhìn vô cùng nhanh nhẹn.
“Không phí nhiều lời nữa, tôi mời các vị đến đây là có một tin muốn thông báo cho mọi người.” Mễ Tiểu Anh nháy mắt thay đổi trạng thái, khôi phục lại dáng vẻ tinh anh của mình. Cô giơ tay đưa mấy tờ giấy cho mấy trưởng thôn, nói: “Đây là bản đồ vệ tinh và dự báo thời tiết trong một tuần tới mà tôi cho người vừa mới đưa đến. Mọi người có thể còn chưa hiểu hoặc là không biết được kiến thức về phương diện này. Cái này nói ra thì dài lắm, tôi không có thời gian giải thích. Tôi chỉ có thể nói, đây chính là phương pháp hiện đại công nghệ cao, có thể nhìn rõ ràng tất cả thứ trên mặt đất từ độ cao mấy chục ngàn dặm trên cao, cái này gọi là vệ tinh. Còn phần dự báo thời tiết này là lợi dụng tín hiệu thăm dò của mấy vệ tinh để tổng hợp ra kết quả. Các người có thể nghi ngờ năng lực của tôi, nhưng không thể nghi ngờ tính chính xác của báo cáo này được. Trong một tuần tới, trấn Lục Thần vẫn nằm trong vùng có mưa to.”
“Mưa thì thế nào? Mỗi năm đến thời gian này đều có mưa mà.” Mấy trưởng thôn đều có tuổi tác không nhỏ, bọn họ theo bản năng xem thường Mễ Tiểu Anh, cảm thấy một cô nhóc trẻ tuổi thì hiểu cái gì?
Mễ Tiểu Anh nhìn trưởng trấn Lý, nói: “Người của tôi đã đi xem thử mấy ngọn núi gần đây, không ít sườn núi bị nước mưa dầm, xuất hiện hiện tượng sụt lở. Mực nước của mấy con sông gần đây không ngừng dâng cao, điều này có nghĩa là sẽ xảy ra hai loại hiểm họa: một là đất đá trôi, hai là lũ lụt. Mặc kệ là loại nào thì đối với người dân trấn Lục Thần mà nói cũng đều là đả kích trí mạng.”
Không đợi mấy trưởng thôn khác nói, Mễ Tiểu Anh lại nói tiếp: “Tôi biết tôi nói những điều này mọi người sẽ cảm thấy tôi ăn nói lung tung làm mọi người sợ hãi. Tôi cũng không yêu cầu mọi người tin hết tất cả những gì tôi nói, tôi chỉ nói với mọi người, chúng tôi có một cứ điểm bí mật ở chỗ này, bên trong trữ không ít lương thực và nguồn nước sạch. Nếu các người tin thì cùng tôi di chuyển đến cứ điểm này tránh nạn. Nếu không tin… vậy thì cứ mặc cho số phận đi!”
Mễ Tiểu Anh chỉ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tiến hành sơ tán di chuyển cứu viện với người dân trấn Lục Thần. Nhưng cô không có nghĩa vụ chứng minh gì với đám người này. Tin thì cùng nhau di dời, còn không tin thì cứ chờ chết thôi. Cô mềm lòng nhưng cũng không phải thánh mẫu.
Trước giờ trưởng trấn Lý chưa từng thấy Mễ Tiểu Anh nghiêm túc như vậy. Trải qua mấy người tiếp xúc, ông ta biết cô gái nhỏ trước mắt này thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn nhưng thực ra là một người rất có bản lĩnh. Hơn nữa còn là người làm chuyện lớn. Nhiều người đều nghe theo cô sắp xếp như vậy, cô chỉ đông không ai dám đi về tây.